Thục sơn thiếu niên (chương 41-44)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thục sơn thiếu niên (chương 41-44)
Thục Sơn Thiếu Niên
Chương 41-44: Chân Tướng
Đường Mật ra khỏi kiếm thất, thấy bóng Lý Tam chạy nhanh dọc thông đạo, liền đề khí định thi triển khinh công, mới phát hiện nội tức bất ổn, vội đổi thành Ma La vũ không cần nhiều nội lực cũng thi triển được. Quả nhiên võ công do tà ma sáng tạo ra cực kỳ nhẹ nhàng, một chút nội lực cùng với thân hình biến hóa là nó lướt đi như bay.
Sắp đuổi kịp, nó tuốt kiếm đề khí nhảy bật tới, đâm vào bối tâm Lý Tam. Hắn đang chạy nhanh, cộng thêm Đường Mật không hề hành động như các hiệp khách trong phim ảnh, luôn hô to kinh thiên động địa “chạy đi đâu” khi đuổi theo địch mà vô thanh vô tức áp sát, nên tất nhiên hắn không phòng bị nhát kiếm của nó. Sắp đắc thủ, trong óc Đường Mật lại loáng qua ý niệm: Đâm nhát kiếm này xuống, ta sẽ sát nhân. Nó nghĩ vậy, không đành hạ thủ, mũi kiếm chệch đi, đâm vào tay trái Lý Tam.
Lý Tam bị đâm trúng, kinh hãi lao tới, mũi chân trái điểm xuống đất, chân phải làm trụ quay tròn, ngoắt lại tuốt nhuyễn kiếm ra chặn Vị Sương kiêm. Đường Mật biết không thể ngạnh tiếp với gã tạp dịch nổi vồng mạch máu kia, liền dựa vào bộ pháp linh hoạt của Ma La vũ mà giao đấu, hi vọng cầm chân được một lúc, đợi Mục Hiển tới.
Thông đạo không hẹp lắm, đủ cho năm sáu người đi hàng ngang, công phu Ma La vũ của nó trải qua huấn luyện đặc biệt của Mộ Dung Phỉ để thi triển trong không gian của hai mươi khối gỗ lơ lửng, thành ra công phu của Lý Tam hơn hẳn nhưng vẫn bị nó cầm chân thành công.
Đang lúc giao đấu, Đường Mật chợt có cảm giác khí lạnh ập tới sau lưng, tuy nó không có kinh nghiệm đối địch, chỉ dựa vào trực giác cũng biết có binh khí đâm tới, liền thụp người xuống, cảm giác vai trái bị vật nhọn đâm vào. Khoảnh khắc đó, nó không thấy đau, chỉ thấy vật gì đó lạnh ngắt đâm vào huyết nhục, sau đó mới nhói buốt lên tận óc. Kẻ đánh lén không đánh trúng nơi yếu hại, lại bạt kiếm đâm tiếp. Đường Mật lăn dưới đất một vòng, tay phải cầm kiếm chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy, giơ kiếm ngang ngực, giận dữ nhìn địch nhân.
Trước mặt nó lúc ấy có hai địch nhân, một là Lý Tam, một là Tôn Loan vừa đến ra tay đánh lén. Đường Mật thấy Tôn Loan, nhất thời quên cả đau đớn, gầm lên: “Đầu to đâu, lẽ nào ngươi giết y rồi, ngươi không xứng là điện phán.”
Gương mặt trẻ trung của Tôn Loan hiện lên nét nanh ác, không đáp câu hỏi của Đường Mật mà lạnh lùng bảo: “Ta vẫn bảo các ngươi nhìn quen quá, hóa ra là mấy đứa nhóc luyện võ công tà ma. Lần trước các ngươi phá hoại việc tốt của bọn ta, lần này lại xen vào khiến sự tình rối hết lên, coi như tự tìm lấy cái chết.”
Đường Mật chỉ nghĩ đến một việc, có lẽ Trương Úy đã ngộ hại, đầu óc nó hỗn loạn, không hiểu đã phá hỏng việc tốt nào, liền nói đầy phẫn hận: “Các ngươi giết kẻ vô tội mới là hành vi của tà ma. Dù gì bằng hữu của ta cũng bị các ngươi giết rồi, một mình ta chẳng có gì phải sợ nữa. Hôm nay các ngươi muốn ra khỏi đây, cứ bước qua xác ta.”
Tôn Loan hừ lạnh: “Yên tâm, vốn ta không định để ngươi sống sót rời khỏi đây.” Dứt lời kiếm của y xuất thủ.
Đường Mật vốn bị nội thương, miễn cưỡng đấu với Lý Tam đến giờ, cộng thêm cơn đau từ trên vai, liên tục chảy máu, đứng còn không vững, thấy kiếm của Tôn Loan đâm tới, nó giơ kiếm lên đỡ nhưng trong lòng cũng biết chỉ là lần giãy giụa vô dụng, đỡ hay không chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay muộn mà thôi. Nhưng kiếm của nó và Tôn Loan không chạm vào nhau, một cây phi kiếm trắng bạc nhanh hơn nó một bước chặn lại. Nó nhận ra cây kiếm đó, vui mừng quay lại gọi: “Điện giám.”
Ở đầu thông đạo có một bóng người mặc áo xám đang vung tay phải cách không ngự kiếm, gương mặt sương gió đó cùng con mắt trắng ánh lên lạnh lẽo, trừ điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển còn ai nữa. Đường Mật nghe lão nói: “Đường Mật, lùi lại sau lưng ta.”
Nó định chạy đến nhưng nhuyễn kiếm của Lý Tam lại công tới, không cần nó đỡ, cây phi kiếm vừa đấu với Tôn Loan vòng lại chặn hộ nó. Sát na đó, Tôn Loan nhận ra cơ hội, phóng phi kiếm trong tay đâm vào Mục Hiển không có binh khí hộ thân. Lão giơ tay trái, trong không khí tựa hồ xuất hiện một bức tường vô hình, cây kiếm bay đến trước mặt lão liền sững lại, không nhúc nhích nổi nửa phân.
Tôn Loan không ngã lòng, dốc sức ngự kiếm, hi vọng đột phá được pháp thuật phòng ngự của Mục Hiển, không ngờ cây kiếm cứ ì ra trên không, không mảy may nhích động, ngược lại trong tâm y nổi sóng. Lúc đó y mới biết mình không phải địch thủ của Mục Hiển, bèn búng người lao vào Đường Mật đang chạy đến chỗ Mục Hiển, vỗ mạnh một chưởng vào cổ nó.
Mục Hiển đành thu thuật phòng ngự lại, lách mình tránh khỏi phi kiếm, lướt tới bảo vệ Đường Mật, đồng thời tay phải vẫy lên không thu hồi phi kiếm. Tôn Loan liệu trước lão sẽ bảo vệ kiếm đồng, liền quát to với Lý Tam: “Ngươi còn không mau chạy?”
Lý Tam thấy phi kiếm quay cho hắn nhừ tử chợt rút lui, không kịp định thần đã nghe tiếng quát to đó, như tỉnh mộng nhấc chân chạy đi. Mục Hiển đuổi tới, vung kiếm gạt Tôn Loan ra, cùng y giao đấu. Đường Mật biết lão không thể phân thân, liền đề khí, tập trung tâm lực, phóng phi kiếm xong, chân nó nhũn ra ngã xuống.
Ngự Kiếm đường vốn là bản lĩnh khó học, Ngự Kiếm đường của kiếm đồng như Đường Mật thật ra chỉ đạt đến mức khiến bảo kiếm lơ lửng trên không, không có tác dụng đối địch. Nhưng Lý Tam đang chạy cắm đầu cắm cổ, không tránh được cây kiếm Đường Mật ném tới. Vị Sương là danh kiếm sắc bén cực độ, lực đạo tuy không lớn nhưng cắm sâu vào đầu gối hắn, bịch một tiếng, hắn ngã nhào.
Tôn Loan biết đại thế đã qua, dùng đấu tiếp với Mục Hiển cũng không còn hy vọng, nền dốc hết sở học liều mạng tấn công Mục Hiển mấy chiêu, bức lão lùi nửa bước, lại công thêm một hư chiêu, thân hình lắc nhanh nhảy khỏi vòng chiến, lao về hướng lối ra địa cung.
Mục Hiển không đuổi theo Tôn Loan mà lướt tới Đường Mật dậy, điểm huyệt cầm máu cho nó, rồi đẩy một làn chân khí vào giúp nó ổn định nội tức. Đường Mật cảm giác thân thể dễ chịu hẳn, chỉ vào thân ảnh bám lấy bức tường, lê cái chân bị thương: “Điện giám, đừng tha cho hắn, hắn lấy Huyết Ảnh lưu ly.”
Mục Hiển hơi biến sắc, đỡ Đường Mật ngồi vững rồi liền vung tay chụp lấy cổ áo Lý Tam. Hắn tuy trọng thương nhưng sức mạnh kinh nhân, xoạt một tiếng, y phục sau lưng bị Mục Hiển xé rách một miếng to, cả người hắn bổ tới phía trước, ngã nhào xuống.
Mục Hiển liền chỉ trường kiếm vào Lý Tam nằm dưới đất, rít lên: “Nói, ngươi tên gì, ai bảo ngươi trộm Huyết Ảnh lưu ly?”
Lý Tam bĩu môi: “Ta tên Lý Tam, không ai bảo mà ta tự đến.”
“Điện giám, hắn biết công phu Thục Sơn.” Đường Mật nói.
Mục Hiển nhíu mày, chất vấn: “Ngươi học từ đâu?”
“Tự học, mỗi ngày ta quét dọn đều xem các kiếm đồng luyện võ, xem nhiều là biết thôi.”
Cùng lúc, một giọng nói chen vào: “Đại ca, xảy ra chuyện gì? Ai đây?”
Mục Hiển ngẩng nhìn, ở đầu lối vào có một người đang đứng, chính thị đệ đệ song sinh Mục Hoảng có gương mặt giống hệt lão, liền bảo: “Kẻ trộm Huyết Ảnh lưu ly, tựa hồ là tạp dịch Ngự Kiếm đường.”
Trong lúc nói, Mục Hoảng đã đến trước mặt Đường Mật và Mục Hiển, hơi cúi xuống quan sát Lý Tam, rối quay lại bảo Mục Hiển: “Đệ biết hắn là ai.”
“Hả, là ai?” Mục Hiển hơi kinh ngạc, hỏi.
“Hắn là…” Mục Hoảng chưa dứt lời, đột nhiên xuất thủ, tống mạnh một chưởng vào ngực Mục Hiển, thân thể Mục Hiển như lá khô dạt về phía sau, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đường Mật thấy tình cảnh đó, kinh ngạc đến nỗi không thốt thành tiếng, ngẩn ra nhìn hai người, hoàn toàn không biến nên phản ứng thế nào.
Hai người đó, một đen một xám, hai gương mặt giống nhau đều giận dữ, hồi lâu không nói gì.
“Không ngờ ngươi lại thật sự xuống tay với ta.” Sau rốt Mục Hiển lên tiếng.
“Ta cũng không ngờ ngươi lại phòng bị ta.” Mục Hoảng cười nhạt lắc đầu: “Tiếc rằng dù ngươi vận khí chuẩn bị sẵn nhưng một chưởng đó vẫn thương tổn được ngươi.”
“Đúng, là ta nhìn nhầm ngươi, không ngờ ngươi hạ thủ nặng như thế.” Gương mặt Mục Hiển hơi đỏ lên, tựa hồ nội tức bất ổn.
“Vốn không chỉ thế, nhưng ta vẫn e dè võ công của ngươi, sợ xuất thủ nhẹ thì sau này không còn cơ hội.” Mục Hoảng lại hỏi: “Sao ngươi lại nghi ngờ? Từ khi nào? Quả thật ngươi thâm tàng bất lộ.”
“Ngươi khổ tâm sắp đặt như vậy, lúc hành sự lại cẩn thận, sao ta có thể nhìn thấu. Chỉ tiếc là…” Mục Hiển nói đến đây cố ý dừng lời, tranh thủ thời gian điều chỉnh nội tức.
Mục Hoảng sầm mặt: “Tiếc cái gì?”
“Tiếc là ta quá hiểu ngươi.” Mục Hiển trông sang Đường Mật ngồi tựa vào tường, đánh giá tình thế rồi bảo: “Lúc hài tử này nhắc nhở, đích xác ta không lần ra mục đích đằng sau sự việc là gì. Dù hôm nay thấy kẻ ăn cắp Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng không lập tức liên hệ với việc xảy ra từ mấy tháng trước, nhưng ngươi lại xuất hiện ở đây. Hoảng à, kẻ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly nhất trên đời chỉ có ngươi mà thôi.”
Mục Hoảng hơi biến sắc: “Ngươi đoán được rồi, sao không xuất thủ?”
Ánh mắt Mục Hiển hơi mờ đi, thở dài gần như không thể nghe rõ: “Vì chỉ là suy đoán, ta hy vọng mình lầm.” Lão ngừng một chốc rồi tiếp tục nói: “Ta luôn nhớ lúc ngươi còn nhỏ, chỉ chừng bảy, tám tuổi, vì bị coi là đời sau của tà ma, kết quả có người thả chó đen ra cắn chúng ta, lúc đó ta chỉ làm được một việc là ôm ngươi vào lòng cha chở. Ngươi đã khóc mà nói rằng, đại ca, đệ sẽ báo thù cho huynh. Nhưng sau đó chúng ta gặp con chó ấy bị sa bẫy thỏ trên núi, ngươi lại tha cho nó. Ta vốn cho rằng tận đáy lòng ngươi là trái tim nóng ấm.”
Mục Hoảng nghe kể lại chuyện cũ, thần sắc hơi hòa hoãn, khẩu khí vẫn lạnh lùng: “Ta tha cho con chó chỉ vì ta biết đối tượng cần trả thù là chủ nhân của nó. Nhưng sau cũng ta cũng tha cho hắn vì khi ta đủ sức mạnh thì kẻ đó trở nên nhỏ nhoi như hạt bụi trong mắt ta, không đáng cho ta ra tay.”
Dứt lời Mục Hoảng từ từ rảo bước đối diện với nam tử áo xám có gương mặt giống y, trong người cùng chảy một dòng máu, cơ hồ là cái bóng dưới dòng nước của y. Ngữ khí y thốt lên đượm tiếc nuối: “Hiển à, ta thật không hy vọng lại đến nước này với ngươi, nhưng ngươi chặn đường ta.” Đường Mật không biết thương thế của Mục Hiển thế nào nhưng hiểu rằng thêm được tí thời gian nào hay tí ấy, liền lớn tiếng: “Tông chủ, ta biết, để ta chết mà hiểu rõ, có được không?”
Mục Hoảng dừng bước, đuôi mắt liếc nó, hỏi Mục Hiển: “Ban nãy ngươi nói hài tử này nhắc nhở ngươi, có phải nhắc là đề phòng ta không?”
“Không, chúng nhắc nhở ta việc về Xích phong tứ dực xà, việc kiếm đồng bị Ảo điệp tấn công và kho thuốc bị mất trộm đều do ai đó giở trò. Bất quá ngươi vẫn cao hơn một nước cờ, ta không tìm ra kẻ chủ mưu là ai.” Mục Hiển cố ý kéo dài thời gian: “Việc này chắc ngươi chuẩn bị lâu rồi.”
“Không lâu lắm, còn nhớ không, có lần ngươi cùng ta uống rượu, nhắc đến một công dụng không ai biết của Lục âm địch, không chỉ thống chế được yêu vật mà có cả tác dụng với bán yêu, khiến chúng ngủ say hoặc tỉnh lại. Từ lúc đó ta đã bắt đầu tính kế cho việc này.”
Đường Mật nghe thấy ba chữ Lục âm địch, nhớ rằng Ngọc Diện từng nói người áo xám ăn trộm vật này. Sau đó nó hỏi nàng ta Lục âm địch có tác dụng gì, Ngọc Diện đáp: “Có năm âm là cung, thương, giốc, chủy, vũ, còn âm thứ sáu chỉ có yêu vật mới nghe được, thành ra Lục âm địch là cây địch để khống chế yêu vật.” Lúc đó nó không hiểu gì, cho rằng người áo xám ăn cắp cây địch để khống chế Xích phong tứ dực xà, nhưng việc xảy ra tối hôm lễ thọ Đọa Thiên, Xích phong tứ dực xà đã xuất hiện mấy lần, nên nó không hiểu được. Hiện giờ nó được hai gương mặt giống hệt nhau bổ sung chỗ còn thiếu trong các manh mối, thì chân tướng coi như bày ra trước mặt.
“Hóa ra là thế,” nó lớn tiếng: “Mục tông chủ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly giấu trong kiếm thất, nhưng chìa khóa chỉ chưởng môn mới có, thành ra mới định tìm cách đoạt lấy ngôi chưởng môn. Nhưng ông tự biết võ công không địch nổi Tiêu chưởng môn, biết được Lục âm địch có tác dụng với bán yêu, liền mượn cơ hội điện giám không phòng bị với mình, điện giám lại là người ‘tam bôi đảo’, nhiều lần chuốc say điện giám, ăn trộm chìa khóa địa cung đi lấy Lục âm địch. Ban đầu ông định không chế Xích phong tứ dực xà, để bọn Hoàn Lan lấy được bảo vật khiến các kiếm đồng vào Ảo hải trong ngày mùng một, rồi bị Ảo điệp đả thương. Lần ăn trộm địch đó, ông gặp phải Ngọc Diện, cũng là ngày hoạt sâm chín, ông khiến chúng ngủ tiếp để Thục Sơn không phối chế được Cửu vinh hồi thiên đan, chưởng môn buộc phải vận công cứu người. Lúc tỷ võ, vì ông chuẩn bị trước, công lực khôi phục nhanh hơn người khác, sẽ dễ dàng lên ngôi chưởng môn, lấy được chìa khóa kiếm thất.”
Vẻ mặt Mục Hoảng tỏ vẻ thú vị, lần đầu tiên quan sát nó kỹ càng: “Đúng là tiểu nha đầu thông minh, ta vốn cho rằng sự tình bị các ngươi làm loạn chỉ vì xảo hợp, không ngờ ngươi hiểu rõ đến thế. Xem ra ta đánh giá quá thấp mấy tên nhóc các ngươi, nói xem, ngươi còn nhìn ra được gì nữa?”
Đường Mật vẫn không hiểu sao lại dính vào kế hoạch của Mục Hoảng, cũng như vì sao sau cùng lão lại từ bỏ việc tranh đoạt ngôi chưởng môn. Nhưng nó nhận ra lão dừng chân, nhìn nó có phần hứng thú, bèn vắt óc nghĩ ra gì đó kéo dài thời gian: “Ta biết ông không dám thật sự lấy Lục âm địch đi vì biết Mục điện giám có thói quen kiểu tra bảo vật trong địa cung, nếu để ông ấy biết chuyện Xích phong tứ dực xà, vạn nhất sinh nghi có kẻ cố tình thao túng yêu xà thì sẽ xem còn ‘Lục âm địch hay không. Nên ông bày bố mưu kế, hi vọng hơn hết là khiến mọi sự trông có vẻ ngẫu nhiên, không thể tìm ra chứng cứ. Lần nào ông cũng trả lại cây địch, còn cố tình mặc áo xám, dù ban đêm có bị bắt gặp thì đa số mọi người sẽ cho rằng đấy là Mục điện giám, đúng không?”
Mục Hoảng đến gần Đường Mật thêm một bước, thần sắc khó nhận ra là giận hay vui: “Tiểu nha đầu ngươi thật ra lai lịch thế nào?”
Đường Mật mắng thầm: bà cô ngươi xuyên việt về đấy, ngươi có biết xuyên việt là cái gì không hả, đại thúc cổ đại? Ngoài miệng lại nói: “Không nhớ, được tông chủ Cố Thanh Thành đưa từ trong núi về.”
Mục Hoảng cười ha hả: “Nếu đúng thế thì thật ý trời không cho Hoảng này thành đại sự.” Đoạn lại nhìn Mục Hiển: “Nhất định ngươi lấy làm lạ sao ta lại bỏ ý tranh đoạt ngôi chưởng môn?”
“Đúng, vì sao? Hại ta lúc đó cho rằng mình suy đoán nhầm lẫn gì đó.” Đường Mật nói: “Đằng nào cũng chết, để ta chết mà không mơ hồ.”
“Được, để cho ngươi hiểu rõ, lúc ngươi học binh pháp, Diêm Giai Chi có cho các ngươi biết là trong thiên hạ không có tướng quân nào chiến thắng mãi không?”
“Vì dù tính toán thế nào cũng không tính hết được bất ngờ.”
“Đúng, bất ngờ.” Mục Hoảng hơi cảm thán: “Bất ngờ thứ nhất, ta không ngờ trong đàn Xích phong tứ dực xà lại có một con mang ngọn đèn Ma La vũ, càng không ngờ các ngươi vừa nếm mùi với yêu xà mà lại dám vi phạm lệnh cấm. Kết quả, vốn ta hi vọng việc về Xích phong tứ dực xà chỉ thu hút chú ý của kiếm đồng chứ không phải điện giám của các ngươi, nhưng các ngươi thi triển Ma La vũ trong lúc biểu diễn sư hí, thành thử chưởng môn cũng chú ý. Như thế, nếu liên kết các việc lại, rất có thể mọi người sẽ sinh nghi.” Đường Mật coi như đã hiểu, thầm nhủ nếu Mục Hoảng vì thế mà tức giận, tung một chưởng giải quyết nó thì thật oan uổng.
“Bất ngờ thứ hai, dù thế nào cũng là ta tính sai. Vốn ta tưởng để Tư Đồ Thận lấy cắp Cửu vinh hồi thiên đan của cha hắn rồi thì Lý Tam sẽ dễ dàng lấy cắp. Ai ngờ Tư Đồ Thận lỗ mãng như vậy, tùy tùy tiện tiện sử dụng mất, kết quả nhân lúc lễ thọ Đọa Thiên, Ngự Kiếm đường vắng người, Lý Tam ba lần vào lấy trộm Cửu vinh hồi thiên đan mà không có. Tiểu nha đầu, ngươi không hẳn nói đúng hết, tối hôm lễ thọ ta lấy cắp Lục âm địch vì tạm thời không muốn hoạt sâm xuất hiện, thứ hai là để một kiếm đồng đi đơn lẻ, đánh thức hoạt sâm quanh khu vực kiếm đồng đó tìm rồi hoạt sâm bị tiếng ca dụ ra, ta sẽ phối chế được thuốc. Tiếc là những việc đó đều bất đắc dĩ, cướp sâm trộm thuốc như thế quá nổi bật. Thành ra ta cân nhắc mãi, cho rằng như vậy sễ bị sinh nghi, sau cùng đã bỏ cuộc.” Mục Hoảng lại hỏi Mục Hiển: “Ngươi nói xem ta lo lắng có thừa không? Từ lúc tỷ võ chưởng môn là ngươi đã phòng bị ta?”
Mục Hiển gật đầu: “Không sai, tuy không biết là ai đang giở trò nhưng ta cũng có bố trí. Chỉ là ngươi xử lý hay lắm, cố ý khiến Hoàn Lan nhìn thấy người áo xám, nên lúc biết kết quả tỷ võ, thật sự ta hơi nghi ngờ chưởng môn.”
Mục Hoảng mất hứng với Đường Mật, lại tiếp lời với Mục Hiển: “Cuối cùng ta thuyết phục được Tôn Loan, bằng không phải giết mấy kiếm đồng này để trút hận. Ngươi xem, đáng tiếc biết bao, nếu không vì những việc đó thì mưu đồ của ta đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại chúng ta cũng không phải thế này.”
Mục Hiển đáp dứt khoát: “Ngươi sai rồi, sau cùng vẫn sẽ thế này. Dù ngươi dựa vào thân phậm chưởng môn thuận lợi lấy được Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng sẽ không để ngươi thoải mái giết chóc. Ngươi biết rõ Đọa Thiên đại nhân chế tạo ra Huyết Ảnh lưu ly có công dụng giám định ai mang ma huyết trên mình nhưng ngài vẫn cất nó đi cũng chỉ vì không muốn kẻ vô tội bị đồ sát. Ngươi làn thế lẽ nào không phải là Ma vương? Đừng đem chiêu bài trừ ác giúp thiện ra làm cái cớ gây dựng vây cánh, như thế thì ngươi ngụy quân tử đến nực cười.”
Cả đời Mục Hoảng hận nhất nghe đến hai từ Ma vương, liền nổi giận: “Ngươi và Tiêu Vô Cực cứ ôm lấy mớ lý lẽ cổ hủ đi, rõ ràng ngươi thấy chuyển thế của Đọa Thiên đã chết, hai năm rồi thì còn kỳ vọng gì? Ngươi chống mắt lên mà xem, kết giới ở dãy bậc đá yếu đi rồi, giờ cả ta và ngươi đều mở được. Còn nữa, ngươi có cảm thấy không, sức mạnh ở địa cũng cũng yếu đi. Ngươi không hiểu hả, cứ thế này, thế giới sẽ biến đổi. Hôm nay ta phải làm thế, dù là ngươi chặn ta cũng chỉ có đường chết.”
Dứt lời, kiếm của Mục Hoảng được tuốt ra, đâm vào gương mặt y hệt mình với khí thế dời non lấp bể.
Đấy là lần thứ hai trong đời Đường Mật được thấy cao thủ giao đấu. So với lần này, tỷ võ chưởng môn khác nào cuộc biểu diễn điểm tới là dừng. Nó xem hai cao thủ lao qua lao lại vun vút trong thông đạo không lấy gì làm rộng rãi, kiếm phong va nhau chan chát, kiếm khí lạnh lẽo ràn rạt tỏa ra, mới hiểu hóa ra cao thủ liều mạng giao đấu là thế này. Mỗi chiêu công ra đều quyết đoán, phảng phất không cần lối rút lui, chỉ cần một chiêu là chế ngự được địch thủ, một khi bị chặn lại thì chiêu thức sắc bén cực độ đó lại nháy mắt đã biến đổi, hoặc công hoặc thủ, hoàn toàn không ngưng trệ.
Đang lúc nó bị trận đấu giữa hai đại cao thủ thu hút hết tâm thần, vô ý nhìn thấy một thân ảnh vẫn co rúm ở góc tường động đậy, thầm nhủ không ổn, lớn tiếng gọi: “Điện giám cẩn thận.”
Nhưng đã muộn, cơ hồ cùng với tiếng kêu của nó, nhuyễn kiếm của Lý Tam đâm vào bụng Mục Hiển. Gương mặt đầy huyết quản nổi vồng lên hiện rõ nụ cười xiểm nịnh, nói với Mục Hoảng: “Tông chủ, tiểu nhân…”
Mục Hoảng không đợi hắn nói hết, vả ngay một cái đích đáng vào mặt hắn, Lý Tam ngồi phệt xuống, máu cùng hai cái răng phun ra. Tiếng gầm giận dữ của Mục Hoảng vang vọng trong thông đạo: “Sao ngươi dám đả thương hắn, sao ngươi dám?”
Lý Tam co rúm người lùi lại, lẩm nhẩm giải thích: “Tiểu, tiểu nhân muốn giúp tông chủ.”
Mục Hoảng chưa tan cơn giận, trường kiếm run rẩy chỉ vào ngực Lý Tam, rít lên: “Ngươi là kẻ nào, trước mặt ta ngươi còn chưa có tư cách cầm kiếm, trên đời chỉ mình ta có tư cách giết hắn.” Lão nhìn thấy ngực Lý Tam ướt đẫm, vì áo bào màu đen nên thoạt nhìn khó thấy, liền chỉ mũi kiếm vào nơi gồ lên trên ngực hắn, chất vấn: ‘Việc gì hả, Huyết Ảnh lưu ly đâu?’
Truyện "Thục Sơn Thiếu Niên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lý Tam cúi đầu, nhận ra ngực ướt đẫm, hoảng hốt móc ra một viên lưu ly có vết nứt ngoằn ngoèo trên bề mặt, dịch thể đỏ lòm từ trong viên lưu lưu theo đó chảy ra. Hắn hoảng sợ, vội móc một viên khác ra, cũng vân như thế, móc liền năm viên mà không viên nào còn nguyên. Hắn biết có xem nữa cũng vô dụng, liền ngẩng lên ấp úng: “Tông, tông chủ, tiểu, tiểu nhân bị chúng làm ngã hai lần, tiểu, tiểu nhân…”
Lý Tam nhắm mắt, cho rằng Mục Hoảng không tặng cho hắn một chưởng thì cũng một kiếm vào ngực, ai ngờ Mục Hoảng ngửa mặt cười ta, âm thanh vọng mãi không dứt trong thông đạo.
Hồi lâu, y tắt cười, nhìn người áo xám ngồi dưới đất: “Ngươi nói đi, ta tính toán mọi bề, nào ngờ trời không chiều ta, lẽ nào thiên hạ này sẽ biến đổi?”
Dứt lời, y vung kiếm định chém Lý Tam: “Để hắn bồi táng ngươi, coi như đã tận tình.”
Mục Hiển đã điểm huyệt chỉ huyết, nhưng bị thương vào chỗ yếu hại, lão không dám động đậy, chỉ khẽ nói: “Hà tất như thế, ngươi biết chắc hắn không sống được mấy hơi nữa.”
Vì trọng thương nên giọng Mục Hiển trầm hẳn, nhưng trong thông đạo nhỏ hẹp này, ai cũng nghe thấy rõ ràng. Giọng nói từ tốn, hơi ngập ngừng đó cất lên: “Dấu ấn màu vàng trên huyệt thái dương ấy là gì? Là pháp thuật của tà ma, nghe nói Ma vương từng dùng để khiến sức mạnh của một người bộc phát trong thời gian ngắn, rồi sẽ chết ngay.”
Mục Hiển nói ra những lời này mà không nhìn ai, nhắm mắt lại như đang dưỡng thần. Lý Tam lại run lên, đổi hẳn tư thế co ro thành nhìn Mục Hoảng chằm chằm, lớn tiếng: “Tông chủ, không phải ngài bảo rằng pháp thuật đó để giúp tôi gia tăng công lực sao?”
Mục Hoảng thu kiếm lại, nhìn Lý Tam, khóe môi hiện rõ nụ cười trào phúng: “Không sai, để tăng công lực cho ngươi, chẳng phải thế sao? Bằng không ngươi xuất được nửa chiêu sao? Không đáng là đối thủ của mấy kiếm đồng này.”
“Nhưng chết thật nhanh là thế nào?” Giọng Lý Tam hơi khàn đi.
“Trên đời có được tất có mất, lấy đâu ra sức mạnh tự nhiên mà có. Nếu trách thì trách bản thân ngươi vô dụng, lúc thi triển pháp thuật, ta đã bảo ngươi chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng sử dụng.”
Đường Mật thấy ánh sáng khác lạ lóe lên trong mắt Lý Tam, liền máy động, hiểu rằng Mục điện giám nói ra những lời đó nhằm ly gián, Lý Tam chính là hy vọng sống sót duy nhất, nó bèn lớn tiềng: “Đừng nói láo rằng ngươi thi thố pháp thuật nhằm giúp hắn vạn nhất gặp kẻ địch, khó lòng chống cự thì giở sát chiêu ra. Với ngươi thì chỉ cần hắn lấy được Huyết Ảnh lưu ly là đủ, hắn chẳng qua là con cờ ngươi muốn vứt lúc nào thì vứt. Cái gì mà nổi danh giang hồ, chẳng qua là lời phỉnh nịnh ngươi mớm cho hắn mà thôi.” Lý Tam nghe thế, không hiểu lấy đâu ra sức mạnh, lê cái chân bị thương, nhảy bật lên lao vào Mục Hoảng.
Mục Hoảng vung kiếm gạt nhát kiếm của Lý Tam, không thèm giải thích, lật cổ tay đâm địch thủ. Kiếm pháp của Lý Tam cách lão cả ngàn dặm nhưng lúc đó sức mạnh của hắn vô tận, hoàn toàn theo lối đồng quy vu tận, liền ba chiêu mà Mục Hoảng không thể lấy được mạng hắn.
Đường Mật đứng ngoài xem nóng lòng, lén đến cạnh bên Mục Hiển: “Điện giám, Lý Tam hình như không thể thắng được.”
Mục Hiển mở mắt, bình tĩnh nói: “Tận lực mà thôi, sau đó phải trông vào mệnh trời.”
Trong lòng chìm hẳn xuống, hơi hướm tử vong đang đến gần liên tục tràn tới. Nó nhớ lại vừa nãy còn tỏ vẻ anh dũng nói: “Bước qua xác ta đã.” Nhưng lúc đó, vì nghĩ đến Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đã chết, toàn thân nó như bốc cháy, cái chết hình như chỉ là vung đao sao cho thống khoái, không phụ sát na huy hoàng của tuổi trẻ. Còn bây giờ, nó trầm tĩnh lại, khi tử vong đến gần, xòe đôi cánh đen khổng lồ ra mà nó chỉ biết trơ mắt chờ đợi, trái tim nó nghẹn lại, run rẩy không ngừng.
Ngay lúc đó, khí lạnh quen thuộc dâng lên trong lòng nó.
Nguy hiểm, có nguy hiểm gì đó, trực giác cảnh cáo nó cần phải đi ngay, cũng như hai lần trước xuất hiện cảm giác này.
Nó kinh hoảng ngẩng nhìn hai người đang quyết đấu, trường kiếm của Mục Hoảng vạch qua yết hầu Lý Tam, máu văng tung tóe thành một đường cong rực rỡ trên không. Thân thể Lý Tam đổ xuống như cây chuối bị dao phạt, liên tục co rút rồi biến thành một cái xác khô đen xì, lặng lẽ nằm trong lớp áo choàng đen.
Nhưng nó kiếm pháp kịp sợ hãi, sát ý thân thuộc lại giáng lâm. Nó nhìn quanh đấy, một thân ảnh to lớn đứng ở trong thông đạo. Là một võ tướng không đầu, mình mặc khôi giáp rách nát, toàn thân đầy vết thương.
“Thi vương.” Nó ré lên, hoảng hốt hỏi Mục Hiển: “Điện giám, sao Thi vương lại ở đây?”
Yêu vật xuất hiện ở đây hình như cũng nằm ngoài dự liệu của Mục Hiển, lão ngẫm nghĩ rồi đáp: “Địa cung không phải do Đọa Thiên đại nhân xây dựng mà là di tích của người xưa, rộng hơn ngươi tưởng tượng nhiều, trong đó có những nơi chúng ta chưa từng biết tới rất có thể ẩn tàng yêu vật. Đọa Thiên đại nhân dùng phép thuật bảo vệ khu vẹc Ngự Kiếm đường, rồi gắn huỳnh thạch lên tưởng chiếu sáng. Giờ như ngươi cũng biết sức mạnh của đại nhân để lại đã yếu đi, yêu vật này có lẽ đã xuyên qua được kết giới.”
Đường Mật nhớ lại lần đầu tiên xuất hiện cảm giác này tại giờ học pháp thuật, lúc đó nó hoài nghi yêu vật đang lang thang gần Trí Mộc điện, liền nói: “Chắc yêu vật đã lang thang quanh đây lâu rồi.”
“Sao lại nói thế?”
Đường Mật biết có những chỗ không giải thích được, đáp hàm hồ: “Cảm giác.”
Mục Hoảng chỉ kiếm vào Thi vương: “Ma tướng Thi vương, hừ, giờ yêu vật cỡ này cũng vào địa cung được mà các ngươi vẫn cứ ôm lấy di huấn của Đọa Thiên đại nhân, nực cười thật.”
Thi vương rõ ràng là yêu vật không có tai mắt, nhưng hình như nghe rõ, quay sang Mục Hoảng rồi lao bổ tới như Thái Sơn áp đỉnh.
Đường Mật nhìn chăm chăm Mục Hoảng và Thi vương đang giao đấu, lần đầu tiên không biết nên hi vọng bên nào thắng, hơn nữa theo tình hình thật sự không thể phán đoán ai sẽ nở nụ cười thắng lợi. Nó cảm giác rằng Thi vương này lợi hại hơn Thi vương nó và các đồng bạn gặp trong Ảo hải không chỉ mười lần. Lúc mới thấy Thi vương, đầu óc nó lóe lên ý nghĩ: yêu vật này sao lại đến đây? Nhưng khí thế và sức mạnh kinh nhân của yêu vật thể hiện ra với Mục Hoảng, ấn tượng từ mấy tháng trước của nó có mơ hồ hơn nữa thì cũng xác định được: Thi vương nó gặp lúc đó không thể hung mãnh thế này.
“Đường Mật, ngươi cử động được hả?” Mục Hiển vừa chăm chú quan sát chiến cục, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Có thể.”
“Ngươi lén lại đây, cầm kiếm lên chuẩn bị. Hiện tại ta không thể động võ nhưng vẫn còn sức thi thố đôi chút pháp thuật. Chúng ta chờ thời cơ, lần này phải một đòn trúng ngay.”
Đường Mật quỳ dưới đất, từ từ lần đến chôc Vị Sương kiếm bị nó cắm vào đầu gối Lý Tam, giờ lăn lóc dưới đất. Cầm được kiếm vào tay, nó tự nhủ: “Lần này dù giết người hay yêu quái thì nhất định phải ra tay.”
Lúc nó ngẩng lên quan sát trận chiến, chợt phát hiện cục diện căng thẳng vừa nãy đã biến thành Mục Hoảng đang yếu thế. Nó biết Mục Hoảng là tông chủ Kiếm tông, kiếm pháp ảo diệu đến độ thiên hạ không mấy ai sánh được, còn được nghe Hoàn Lan nói rằng bội kiếm Phá Giáp của lão là chí bảo hiếm có, tự phá được thuật phòng ngự. Nó cho rằng trận này lão sẽ thắng, ai ngờ trường kiếm của Mục Hoảng chém vào hai tay Thi vương lại không mảy may sứt mẻ.
Mục Hoảng cũng cho rằng Phá Giáp có thể thuật phòng ngự, kiếm pháp thiên hẳn về bá đạo, thích công hơn thủ, mỗi khi gặp kẻ không đủ khả năng phòng ngự, chỉ đơn thuần lấy kiếm phòng ngự, lấy kiếm đấu với kiếm thì phần thắng nghiêng về lão nhiều hơn. Nhưng hôm nay đụng phải yêu vật phòng ngự cực độ như Thi vương, kiếm của Mục Hoảng không chỉ không đả thương được mà còn bị lối đánh hoàn toàn chỉ công không thủ của yêu vật dồn ép càng lúc càng bị động.
Đường Mật vừa quan sát vừa nghĩ: Đây là lần đầu tiên Mục tông chủ phải phòng ngự. Sở trường của lão hoàn toàn bị áp chế, thật sự gặp phải khắc tinh rồi. Nó nhớ lại lâu rồi từng cùng Bạch Chỉ Vi đọc được trong sách rằng Thi vương là khắc tinh của thuật phá giáp, đúng là ông trời an bài khắc tinh của Mục Hoảng ở đây. Ý nghĩ đó lướt qua đầu óc, không hiểu sao, nó lại thấy không ổn, nhưng trận đấu đang đến hồi lâm ly, no không kịp nghĩ thêm đã hoàn toàn bị trận đấu sinh tử thu hút tâm thần.
Càng đấu lâu, thế yếu của Mục Hoảng càng lộ rõ, y phục lão có hai chỗ bị Thi vương xé rách, nhiều nơi trúng quyền. Đường Mật không khỏi nhìn sang Mục Hoảng, thầm nhủ: Điện giám nhất định nhìn rõ dấu hiệu bại trận của đệ đệ, ông ta định thế nào? Nhưng gương mặt Mục Hiển bình tĩnh như mặt biển, dù dưới đáy cuồn cuộn nhiều dòng chảy, bề mặt vẫn bình tĩnh.
Sau hơn ba trăm chiêu, thời khắc quyết định đã tới.
Mục Hoảng đã hơi mệt mỏi không phòng thủ kịp, ngọn quyền của Thi vương quét tới, bịch một tiếng đập vào đầu lão, trong tích tắc, cái đầu rời khỏi thân thể, đập vào bậc đá trong thông đạo, lăn thêm mấy vòng, huyết dịch đỏ lòm phun khỏi cổ như mưa trút xuống.
Thân ảnh đen ngòm gục xuống.
Thi vương quay lại nhìn Đường Mật, nó đột nhiên thấy rằng nếu yêu vật không có khuôn mặt biết biểu lộ này, nhất định sẽ nhìn nó với ánh mắt thù hận, khí lạnh dâng lên trong lòng buộc nó lùi lại mấy bước.
“Đường Mật, chỉ có một cách giết Thi vương. Yêu vật không phải không có mặt mà lấy vú làm mắt, lấy rốn thay miệng. Chốc nữa yêu vật quỳ xuống bất động, ngươi đâm thủng rốn rồi cắt yêu vật làm đôi, chém vào eo.” Mục Hiển lớn tiếng nói với Đường Mật.
Lúc đó nó mới phát hiện phía dưới lớp áo giáp rách rưới của Thi vương, ở vị trí hai vú và rốn quả nhiên có kẽ hở rất nhỏ, bị lớp giáp che đi nên không nhìn rõ. Nó lấy làm kỳ quái: Vì sao chốc nữa Thi vương sẽ quỳ xuống bất động?
Nó nhìn Mục Hiển đầy nghi hoặc, lão nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó, thoáng sau gương mặt lão dần biến hóa, nháy mắt đã hoàn toàn biến thành một nữ tử mỹ lệ.
Đường Mật gần như ngây ra, không phải vì lần đầu tiên nó thấy thuật biến thân, cũng không phải vì nữ tử được biến hóa ra quá đẹp mà vì đó là nữ tử nó từng thấy trong ngọn đèn đoạt được từ Xích phong tứ dực xà. Tuy dung mạo nữ tử trong đèn không rõ ràng nhưng nó khẳng định được hình dáng đó, phong vận đó nhất định là nữ tử đó, chỉ có thể là nàng ta.
Âm thanh áo giáp cọ vào nhau vang lên, Đường Mật ngoái nhìn, chỉ thấy Thi vương thiên hạ vô địch đột nhiên quỳ xuống.
Nó không kịp nghĩ vung kiếm đâm vào rốn Thi vương vốn không hề phòng bị rồi lại nhanh chóng xuất kiếm, xẻ yêu vật làm đôi. Thân trên Thi vương lắc lư, đổ sập xuống, thân dưới vẫn quỳ nghiêm trang, giữ nguyên tư thế kính cẩn.
Ma tướng Thi vương thiên hạ vô địch không kịp kêu lên, lặng lẽ siêu thoát hồng trần.
Đường Mật ngẩn ra một lúc mới nhẹ giọng hỏi đầy nghi vấn: “Điện giám, nàng ta là…”
Mục Hiển đã biến trở lại dáng vẻ vốn có, thần tình trịnh trọng gật đầu: “Đúng, nàng ta là Ma vương Hoa Tuyền, quân vương đời thứ mười tám của nước Triệu…”
Đường Mật không biết nên nói gì, lẩm bẩm: “Vậy, vậy Đọa Thiên đại nhân đã giết nữ nhân?”
Mục Hiển không nhìn nó, thản nhiên nhìn cái đầu giống hệt lão ở dưới đất, thong thả đáp: “Không phải, ngài giết địch nhân.”
Giọng nói không hề để lộ tình cảm, nhưng khí lạnh thấm vào lòng Đường Mật, thuận theo ánh mắt Mục Hiển, nó nhìn sang cái đầu, ý niệm mơ hồ từng lóe lên trong óc dần rõ ràng, hỏi: “Điện giám, thiên hạ có mấy Thi vương?”
Mục Hiển nhìn nó nghi hoặc, không hiểu sao lại hỏi thế: “Ma tướng Thi vương là yêu vật chí cường chí bá trong thiên hạ, tất nhiên chỉ có một.”
“Điện giám, có vật có sinh bệnh không? Vì nguyên nhân nào đó mà trở nên yếu ớt?” Nó nháy mắt, cố ra vẻ ngây thơ.
Mục Hiển không hiểu sao nó lại hỏi một câu không ăn nhập gì như thế, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Có thể vì bị người ta phong ấn sức mạnh, chứ sinh bệnh thì chưa từng nghe nói tới.”
“À, con biết rồi.” Đường Mật rủ làn mi dài, không nói gì nữa.
Sau rốt nó cũng khẳng định được một việc.
Cách đây khá lâu, Thi vương mà chúng gặp trong Ảo hải giờ đã gục ngã trước mặt nó.
Một việc còn lại, nó không thể khẳng định.
Tựa hồ có ai đó cố ý đem Thi vương khắc chế được Mục Hoảng vào địa cung, cũng như sắp sẵn đồ đao đợi tông chủ Kiếm tông.
Có khả năng đó không? Đường Mật nghĩ, hay là mình quá đa nghi?
Sát na cửa kiếm thất mở ra, Đường Mật hơi chùn bước, không phải là người đầu tiên bước vào. Nó theo Mạc Thất Thương đi vào, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói sang sảng: “Mạc điện phán, Đường Mật đâu? Tiểu cô nương thế nào rồi?”
Tim nó đập mạnh, lao vào gọi: “Đầu to, đầu to.”
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đang ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay Trương Úy để sau lưng Bạch Chỉ Vi, đang vận công liệu thương cho cô. Sắc mặt Bạch Chỉ Vi nhợt nhạt, hai mắt nhắm tịt. Đường Mật khẽ hỏi: “Chỉ Vi, sao rồi?”
Bạch Chỉ Vi khẽ nhếch khóe môi, sau rốt không nói gì. Mạc Thất Thương đặt tay lên mạch môn cô, nửa nói với Đường Mật, nửa với Tiêu Vô Cực ở sau lưng: “Tính mệnh không đáng ngại.”
Đường Mật và Trương Úy cùng thở phào, nhìn nhau cười ha hả.
Nụ cười sảng khoái đó khiến Tiêu Vô Cực cũng thoáng nở nụ cười: “Hai cô bé này nhất định phải lên Thuật tông dưỡng thương, tạm thời không về nhà.”
Lúc đó Đường Mật mới nhớ ra hôm nay ngũ đại điện thí toàn bộ kết thúc, các kiếm đồng được nghỉ xuân. Kỳ nghỉ này để chúng được về nhà gặp gỡ người thân trong độ xuân về, chỉ vì giao thông không thuận lợi nên dẫu đi ngựa hay xe cũng đều mất hơn tháng là bình thường, thành ra thời gian nghĩ lên tới hơn bốn tháng. Tháng Mười, khi trời chưa chuyển lạnh, các kiếm đồng khởi hành về nhà; tháng Ba, khi tiết trời ấm dần, chúng lại quay về Thục Sơn.
Đường Mật không có nhà để về, dịp nghỉ xuân càng khiến nó thương cảm, giờ biết có người ở lại cùng thì đâm vui mừng: “Không sao hết.”
“Vậy ta ở lại cùng các ngươi.” Trương Úy nói.
Đường Mật cười nheo mắt: “Không cần, có cha ở cùng với mẹ tại đây là được rồi.”
Trương Úy háy mắt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu. Đường Mật bật cười khanh khách trước dáng vẻ ngây ngô của gã, mãi đến lúc vết thương mới được buộc lại qua loa đau nhói lên, nó mới dừng lại, thở hồng hộc bảo: “Đầu to, sau này đừng tùy tiện gọi ta là cha nhé.”
Lúc đó Trương Úy mới nhớ lại mấy tháng trước gã trúng độc Ảo điệp, liền đỏ bừng mặt, không rặn được nửa câu.
Mạc Thất Thương lấy làm thú vị với hai cô bé, vô tình nhìn xuống bội kiếm của ba đứa, a một tiếng rồi khẽ nới với Tiêu Vô Cực: “Chưởng môn xem kìa.”
Tiêu Vô Cực thuận theo ánh nhìn của Mạc Thất Thương, thời sắc hơi động, mày nhíu lại.
“Phong sương vũ tuyết vụ, toàn bộ đều hiện thế rồi.” Mạc Thất Thương nói với âm thanh cơ hồ chỉ ông ta nghe được.
Không hiểu Tiêu Vô Cực có nghe thấy không, nhưng thần sắc trở nên bình tĩnh nghiêm túc, trịnh trọng nói với ba thiếu niên: “Các ngươi nghe cho rõ đây, việc hôm nay quan hệ trọng đại, tuyệt đối không được nói với ai, biết chưa?”
Câu nói đột ngột của Tiêu Vô Cực khiến Trương Úy và Đường Mật ngẩn ra rồi hiểu ra, đồng thanh: “Cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng môn.”
Tháng ngày dưỡng thương của Đường Mật trôi qua thư thái. Không chỉ Cố Thanh Thành sai tạp dịch đến phục vụ riêng nó và Bạch Chỉ Vi, hơn nữa còn cả Trương Úy, tạp dịch nam lúc nào cũng sẵn sàng chờ sai khiến. Kỳ thật nó và Bạch Chỉ Vi biết gã hai năm không về nhà, nhà gã lại ở nước Ngụy không hề gần Thục Sơn chút nào, vốn định bảo gã về mau, nhưng gã cố chấp muốn ở lại, nói là vạn nhất cần gã dùng nội lực liệu thương cho họ thì sao. Nói cho cùng đấy cũng là việc tốt với gã, qua lần này gã biết viên Diêu châu đỏ lấy được từ Xích phong tứ dực xà là dị bảo khôi phục nội lực, cộng thêm không hiểu gã nịnh nọt thế nào mà Phúc bá của Tùng uyển lại cho gã trước áo kiếm đồng thêu hoa văn Mộc và Hỏa màu vàng. Cả ngày gã mặc áo mới đi khắp nơi, miệng cười toe toét.
Có một hôm, thần tiên muội muội không thể chịu nổi cảnh Trương đầu to cả ngày đứng một chỗ vuốt ve cổ áo thêu hoa, liền nhướng mày bảo: “Đầu to, ngươi cưới vợ có con rồi hả?”
Trương Úy hồ đồ: “Không có.”
“Vậy đừng có cả ngày cười ngây ra đấy, dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hì hì hì hì.” Trương Úy vuốt đóa hoa thêu màu vàng trên cổ áo, không đáp. Gã thầm nhủ: Lấy vợ có con còn nhanh hơn thế này.
Chừng hơn nửa tháng, vết thương của Đường Mật và Bạch Chỉ Vi khỏi được bảy, tám phần, Trương Úy mới yên tâm về nhà. Đường Mật đang tính xem sau khi Bạch Chỉ Vi về nhà thì nó nên làm gì, Cố Thanh Thành chợt đến thăm.
“Đường Mật, lành lại rồi có chuẩn bị đi đâu không?” Y hỏi nó với giọng ôn hòa.
Lần này thụ thương, Đường Mật biết Cố Thanh Thành yêu thương nó hơn người khác, liền nửa đùa nửa nũng nịu: “Con là cô nhi không có nhà để về, chi bằng Cố tông chủ đưa con vào giang hồ chơi.”
Cố Thanh Thành cười: “Được thôi, đợi khi con khỏi hẳn sẽ hạ sơn.”
Đường Mật vỗ tay nhảy lên, vui vẻ vô cùng, trong lòng kêu to: “Giang hồ, ta đến đây.”
Quay vào trong nhà, nó thấy Bạch Chỉ Vi đang nhíu mày độc thư, liền hỏi: “Ai viết thư cho ngươi, gia đình hả?”
Bạch Chỉ Vi thở dài, đặt thư xuống: “Ai cũng biết ta bị thương ở đây, quả thật thần thông quảng đại. Cứ giục ta về. Chà, ở đây lâu rồi, càng lúc càng không muốn về.”
“Nghĩ về mặt tốt đi, cha mẹ có khi đang nhớ ngươi.”
“Thôi vậy, chắc cũng mấy việc đó. Không biết về rồi còn quay lại được không?” Bạch Chỉ Vi thoáng nét buồn.
Đường Mật nhìn gương mặt thanh tú của cô, chợt nhận ra qua mấy tháng, Bạch Chỉ Vi hoàn toàn không còn là trẻ nít mà hoàn toàn trở thành thiếu nữ. Qua năm nay cô sẽ đến tuổi mai mối, nó hiểu cô lo điều gì, liền tỏ vẻ hăng hái: “Đừng lo, ta cùng ngươi về nhà, đảm bảo ngươi về được sẽ đi được.”
Bạch Chỉ Vi nhìn gương mặt trẻ thơ của Đường Mật lộ ra nụ cười giảo hoạt, chợt hiểu ý nó, khóe môi mỉm cười: “Được, ta tin ngươi.”
Sau đó mỗi lần Đường Mật nghĩ đến việc nó vì hứng trí nhất thời mà bỏ lỡ cơ hội cùng Cố Thanh Thành du lịch giang hồ đều hối hận khôn cùng, nhưng vẫn y lời hẹn cùng Bạch Chỉ Vi về nước Sở.
Thục Sơn nằm ở vùng giáp ranh ba nước Ngụy, Triệu, Hàn nên phải đi qua cực nam nước Triệu mới đến được nước Sở. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ngồi xe ngựa, quan sát phong cảnh từ chốn thôn dã chuyển thành thị trấn đông đúc. Xe ngựa từ từ xuyên qua đám đông, một ý niệm chợt dâng lên trong lòng Đường Mật: Hiện giờ trên đời chỉ còn mình ta khả dĩ xác định trên mình có ma huyết hay không, lẽ nào việc này có liên hệ gì đến chuyện ta tới thế giới này?
Trong cỗ xe ngựa lắc lư, nó cứ ngẫm nghĩ mãi vấn đề đó, đoán xem tương lai có sự tình gì xảy ra bất ngờ, dần dần mí mắt sụp xuống.
Trong xe lặng ngắt, bên ngoài tiếng người xôn xao, hai thiếu nữ dần chìm vào mộng đẹp theo tiết tấu từ từ của nhịp lăn bánh xe. Cỗ xe vẫn tiến tới, đưa hai đứa vào tương lai không thể đoán trước.
Chương 41-44: Chân Tướng
Đường Mật ra khỏi kiếm thất, thấy bóng Lý Tam chạy nhanh dọc thông đạo, liền đề khí định thi triển khinh công, mới phát hiện nội tức bất ổn, vội đổi thành Ma La vũ không cần nhiều nội lực cũng thi triển được. Quả nhiên võ công do tà ma sáng tạo ra cực kỳ nhẹ nhàng, một chút nội lực cùng với thân hình biến hóa là nó lướt đi như bay.
Sắp đuổi kịp, nó tuốt kiếm đề khí nhảy bật tới, đâm vào bối tâm Lý Tam. Hắn đang chạy nhanh, cộng thêm Đường Mật không hề hành động như các hiệp khách trong phim ảnh, luôn hô to kinh thiên động địa “chạy đi đâu” khi đuổi theo địch mà vô thanh vô tức áp sát, nên tất nhiên hắn không phòng bị nhát kiếm của nó. Sắp đắc thủ, trong óc Đường Mật lại loáng qua ý niệm: Đâm nhát kiếm này xuống, ta sẽ sát nhân. Nó nghĩ vậy, không đành hạ thủ, mũi kiếm chệch đi, đâm vào tay trái Lý Tam.
Lý Tam bị đâm trúng, kinh hãi lao tới, mũi chân trái điểm xuống đất, chân phải làm trụ quay tròn, ngoắt lại tuốt nhuyễn kiếm ra chặn Vị Sương kiêm. Đường Mật biết không thể ngạnh tiếp với gã tạp dịch nổi vồng mạch máu kia, liền dựa vào bộ pháp linh hoạt của Ma La vũ mà giao đấu, hi vọng cầm chân được một lúc, đợi Mục Hiển tới.
Thông đạo không hẹp lắm, đủ cho năm sáu người đi hàng ngang, công phu Ma La vũ của nó trải qua huấn luyện đặc biệt của Mộ Dung Phỉ để thi triển trong không gian của hai mươi khối gỗ lơ lửng, thành ra công phu của Lý Tam hơn hẳn nhưng vẫn bị nó cầm chân thành công.
Đang lúc giao đấu, Đường Mật chợt có cảm giác khí lạnh ập tới sau lưng, tuy nó không có kinh nghiệm đối địch, chỉ dựa vào trực giác cũng biết có binh khí đâm tới, liền thụp người xuống, cảm giác vai trái bị vật nhọn đâm vào. Khoảnh khắc đó, nó không thấy đau, chỉ thấy vật gì đó lạnh ngắt đâm vào huyết nhục, sau đó mới nhói buốt lên tận óc. Kẻ đánh lén không đánh trúng nơi yếu hại, lại bạt kiếm đâm tiếp. Đường Mật lăn dưới đất một vòng, tay phải cầm kiếm chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy, giơ kiếm ngang ngực, giận dữ nhìn địch nhân.
Trước mặt nó lúc ấy có hai địch nhân, một là Lý Tam, một là Tôn Loan vừa đến ra tay đánh lén. Đường Mật thấy Tôn Loan, nhất thời quên cả đau đớn, gầm lên: “Đầu to đâu, lẽ nào ngươi giết y rồi, ngươi không xứng là điện phán.”
Gương mặt trẻ trung của Tôn Loan hiện lên nét nanh ác, không đáp câu hỏi của Đường Mật mà lạnh lùng bảo: “Ta vẫn bảo các ngươi nhìn quen quá, hóa ra là mấy đứa nhóc luyện võ công tà ma. Lần trước các ngươi phá hoại việc tốt của bọn ta, lần này lại xen vào khiến sự tình rối hết lên, coi như tự tìm lấy cái chết.”
Đường Mật chỉ nghĩ đến một việc, có lẽ Trương Úy đã ngộ hại, đầu óc nó hỗn loạn, không hiểu đã phá hỏng việc tốt nào, liền nói đầy phẫn hận: “Các ngươi giết kẻ vô tội mới là hành vi của tà ma. Dù gì bằng hữu của ta cũng bị các ngươi giết rồi, một mình ta chẳng có gì phải sợ nữa. Hôm nay các ngươi muốn ra khỏi đây, cứ bước qua xác ta.”
Tôn Loan hừ lạnh: “Yên tâm, vốn ta không định để ngươi sống sót rời khỏi đây.” Dứt lời kiếm của y xuất thủ.
Đường Mật vốn bị nội thương, miễn cưỡng đấu với Lý Tam đến giờ, cộng thêm cơn đau từ trên vai, liên tục chảy máu, đứng còn không vững, thấy kiếm của Tôn Loan đâm tới, nó giơ kiếm lên đỡ nhưng trong lòng cũng biết chỉ là lần giãy giụa vô dụng, đỡ hay không chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay muộn mà thôi. Nhưng kiếm của nó và Tôn Loan không chạm vào nhau, một cây phi kiếm trắng bạc nhanh hơn nó một bước chặn lại. Nó nhận ra cây kiếm đó, vui mừng quay lại gọi: “Điện giám.”
Ở đầu thông đạo có một bóng người mặc áo xám đang vung tay phải cách không ngự kiếm, gương mặt sương gió đó cùng con mắt trắng ánh lên lạnh lẽo, trừ điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển còn ai nữa. Đường Mật nghe lão nói: “Đường Mật, lùi lại sau lưng ta.”
Nó định chạy đến nhưng nhuyễn kiếm của Lý Tam lại công tới, không cần nó đỡ, cây phi kiếm vừa đấu với Tôn Loan vòng lại chặn hộ nó. Sát na đó, Tôn Loan nhận ra cơ hội, phóng phi kiếm trong tay đâm vào Mục Hiển không có binh khí hộ thân. Lão giơ tay trái, trong không khí tựa hồ xuất hiện một bức tường vô hình, cây kiếm bay đến trước mặt lão liền sững lại, không nhúc nhích nổi nửa phân.
Tôn Loan không ngã lòng, dốc sức ngự kiếm, hi vọng đột phá được pháp thuật phòng ngự của Mục Hiển, không ngờ cây kiếm cứ ì ra trên không, không mảy may nhích động, ngược lại trong tâm y nổi sóng. Lúc đó y mới biết mình không phải địch thủ của Mục Hiển, bèn búng người lao vào Đường Mật đang chạy đến chỗ Mục Hiển, vỗ mạnh một chưởng vào cổ nó.
Mục Hiển đành thu thuật phòng ngự lại, lách mình tránh khỏi phi kiếm, lướt tới bảo vệ Đường Mật, đồng thời tay phải vẫy lên không thu hồi phi kiếm. Tôn Loan liệu trước lão sẽ bảo vệ kiếm đồng, liền quát to với Lý Tam: “Ngươi còn không mau chạy?”
Lý Tam thấy phi kiếm quay cho hắn nhừ tử chợt rút lui, không kịp định thần đã nghe tiếng quát to đó, như tỉnh mộng nhấc chân chạy đi. Mục Hiển đuổi tới, vung kiếm gạt Tôn Loan ra, cùng y giao đấu. Đường Mật biết lão không thể phân thân, liền đề khí, tập trung tâm lực, phóng phi kiếm xong, chân nó nhũn ra ngã xuống.
Ngự Kiếm đường vốn là bản lĩnh khó học, Ngự Kiếm đường của kiếm đồng như Đường Mật thật ra chỉ đạt đến mức khiến bảo kiếm lơ lửng trên không, không có tác dụng đối địch. Nhưng Lý Tam đang chạy cắm đầu cắm cổ, không tránh được cây kiếm Đường Mật ném tới. Vị Sương là danh kiếm sắc bén cực độ, lực đạo tuy không lớn nhưng cắm sâu vào đầu gối hắn, bịch một tiếng, hắn ngã nhào.
Tôn Loan biết đại thế đã qua, dùng đấu tiếp với Mục Hiển cũng không còn hy vọng, nền dốc hết sở học liều mạng tấn công Mục Hiển mấy chiêu, bức lão lùi nửa bước, lại công thêm một hư chiêu, thân hình lắc nhanh nhảy khỏi vòng chiến, lao về hướng lối ra địa cung.
Mục Hiển không đuổi theo Tôn Loan mà lướt tới Đường Mật dậy, điểm huyệt cầm máu cho nó, rồi đẩy một làn chân khí vào giúp nó ổn định nội tức. Đường Mật cảm giác thân thể dễ chịu hẳn, chỉ vào thân ảnh bám lấy bức tường, lê cái chân bị thương: “Điện giám, đừng tha cho hắn, hắn lấy Huyết Ảnh lưu ly.”
Mục Hiển hơi biến sắc, đỡ Đường Mật ngồi vững rồi liền vung tay chụp lấy cổ áo Lý Tam. Hắn tuy trọng thương nhưng sức mạnh kinh nhân, xoạt một tiếng, y phục sau lưng bị Mục Hiển xé rách một miếng to, cả người hắn bổ tới phía trước, ngã nhào xuống.
Mục Hiển liền chỉ trường kiếm vào Lý Tam nằm dưới đất, rít lên: “Nói, ngươi tên gì, ai bảo ngươi trộm Huyết Ảnh lưu ly?”
Lý Tam bĩu môi: “Ta tên Lý Tam, không ai bảo mà ta tự đến.”
“Điện giám, hắn biết công phu Thục Sơn.” Đường Mật nói.
Mục Hiển nhíu mày, chất vấn: “Ngươi học từ đâu?”
“Tự học, mỗi ngày ta quét dọn đều xem các kiếm đồng luyện võ, xem nhiều là biết thôi.”
Cùng lúc, một giọng nói chen vào: “Đại ca, xảy ra chuyện gì? Ai đây?”
Mục Hiển ngẩng nhìn, ở đầu lối vào có một người đang đứng, chính thị đệ đệ song sinh Mục Hoảng có gương mặt giống hệt lão, liền bảo: “Kẻ trộm Huyết Ảnh lưu ly, tựa hồ là tạp dịch Ngự Kiếm đường.”
Trong lúc nói, Mục Hoảng đã đến trước mặt Đường Mật và Mục Hiển, hơi cúi xuống quan sát Lý Tam, rối quay lại bảo Mục Hiển: “Đệ biết hắn là ai.”
“Hả, là ai?” Mục Hiển hơi kinh ngạc, hỏi.
“Hắn là…” Mục Hoảng chưa dứt lời, đột nhiên xuất thủ, tống mạnh một chưởng vào ngực Mục Hiển, thân thể Mục Hiển như lá khô dạt về phía sau, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đường Mật thấy tình cảnh đó, kinh ngạc đến nỗi không thốt thành tiếng, ngẩn ra nhìn hai người, hoàn toàn không biến nên phản ứng thế nào.
Hai người đó, một đen một xám, hai gương mặt giống nhau đều giận dữ, hồi lâu không nói gì.
“Không ngờ ngươi lại thật sự xuống tay với ta.” Sau rốt Mục Hiển lên tiếng.
“Ta cũng không ngờ ngươi lại phòng bị ta.” Mục Hoảng cười nhạt lắc đầu: “Tiếc rằng dù ngươi vận khí chuẩn bị sẵn nhưng một chưởng đó vẫn thương tổn được ngươi.”
“Đúng, là ta nhìn nhầm ngươi, không ngờ ngươi hạ thủ nặng như thế.” Gương mặt Mục Hiển hơi đỏ lên, tựa hồ nội tức bất ổn.
“Vốn không chỉ thế, nhưng ta vẫn e dè võ công của ngươi, sợ xuất thủ nhẹ thì sau này không còn cơ hội.” Mục Hoảng lại hỏi: “Sao ngươi lại nghi ngờ? Từ khi nào? Quả thật ngươi thâm tàng bất lộ.”
“Ngươi khổ tâm sắp đặt như vậy, lúc hành sự lại cẩn thận, sao ta có thể nhìn thấu. Chỉ tiếc là…” Mục Hiển nói đến đây cố ý dừng lời, tranh thủ thời gian điều chỉnh nội tức.
Mục Hoảng sầm mặt: “Tiếc cái gì?”
“Tiếc là ta quá hiểu ngươi.” Mục Hiển trông sang Đường Mật ngồi tựa vào tường, đánh giá tình thế rồi bảo: “Lúc hài tử này nhắc nhở, đích xác ta không lần ra mục đích đằng sau sự việc là gì. Dù hôm nay thấy kẻ ăn cắp Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng không lập tức liên hệ với việc xảy ra từ mấy tháng trước, nhưng ngươi lại xuất hiện ở đây. Hoảng à, kẻ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly nhất trên đời chỉ có ngươi mà thôi.”
Mục Hoảng hơi biến sắc: “Ngươi đoán được rồi, sao không xuất thủ?”
Ánh mắt Mục Hiển hơi mờ đi, thở dài gần như không thể nghe rõ: “Vì chỉ là suy đoán, ta hy vọng mình lầm.” Lão ngừng một chốc rồi tiếp tục nói: “Ta luôn nhớ lúc ngươi còn nhỏ, chỉ chừng bảy, tám tuổi, vì bị coi là đời sau của tà ma, kết quả có người thả chó đen ra cắn chúng ta, lúc đó ta chỉ làm được một việc là ôm ngươi vào lòng cha chở. Ngươi đã khóc mà nói rằng, đại ca, đệ sẽ báo thù cho huynh. Nhưng sau đó chúng ta gặp con chó ấy bị sa bẫy thỏ trên núi, ngươi lại tha cho nó. Ta vốn cho rằng tận đáy lòng ngươi là trái tim nóng ấm.”
Mục Hoảng nghe kể lại chuyện cũ, thần sắc hơi hòa hoãn, khẩu khí vẫn lạnh lùng: “Ta tha cho con chó chỉ vì ta biết đối tượng cần trả thù là chủ nhân của nó. Nhưng sau cũng ta cũng tha cho hắn vì khi ta đủ sức mạnh thì kẻ đó trở nên nhỏ nhoi như hạt bụi trong mắt ta, không đáng cho ta ra tay.”
Dứt lời Mục Hoảng từ từ rảo bước đối diện với nam tử áo xám có gương mặt giống y, trong người cùng chảy một dòng máu, cơ hồ là cái bóng dưới dòng nước của y. Ngữ khí y thốt lên đượm tiếc nuối: “Hiển à, ta thật không hy vọng lại đến nước này với ngươi, nhưng ngươi chặn đường ta.” Đường Mật không biết thương thế của Mục Hiển thế nào nhưng hiểu rằng thêm được tí thời gian nào hay tí ấy, liền lớn tiếng: “Tông chủ, ta biết, để ta chết mà hiểu rõ, có được không?”
Mục Hoảng dừng bước, đuôi mắt liếc nó, hỏi Mục Hiển: “Ban nãy ngươi nói hài tử này nhắc nhở ngươi, có phải nhắc là đề phòng ta không?”
“Không, chúng nhắc nhở ta việc về Xích phong tứ dực xà, việc kiếm đồng bị Ảo điệp tấn công và kho thuốc bị mất trộm đều do ai đó giở trò. Bất quá ngươi vẫn cao hơn một nước cờ, ta không tìm ra kẻ chủ mưu là ai.” Mục Hiển cố ý kéo dài thời gian: “Việc này chắc ngươi chuẩn bị lâu rồi.”
“Không lâu lắm, còn nhớ không, có lần ngươi cùng ta uống rượu, nhắc đến một công dụng không ai biết của Lục âm địch, không chỉ thống chế được yêu vật mà có cả tác dụng với bán yêu, khiến chúng ngủ say hoặc tỉnh lại. Từ lúc đó ta đã bắt đầu tính kế cho việc này.”
Đường Mật nghe thấy ba chữ Lục âm địch, nhớ rằng Ngọc Diện từng nói người áo xám ăn trộm vật này. Sau đó nó hỏi nàng ta Lục âm địch có tác dụng gì, Ngọc Diện đáp: “Có năm âm là cung, thương, giốc, chủy, vũ, còn âm thứ sáu chỉ có yêu vật mới nghe được, thành ra Lục âm địch là cây địch để khống chế yêu vật.” Lúc đó nó không hiểu gì, cho rằng người áo xám ăn cắp cây địch để khống chế Xích phong tứ dực xà, nhưng việc xảy ra tối hôm lễ thọ Đọa Thiên, Xích phong tứ dực xà đã xuất hiện mấy lần, nên nó không hiểu được. Hiện giờ nó được hai gương mặt giống hệt nhau bổ sung chỗ còn thiếu trong các manh mối, thì chân tướng coi như bày ra trước mặt.
“Hóa ra là thế,” nó lớn tiếng: “Mục tông chủ muốn lấy được Huyết Ảnh lưu ly giấu trong kiếm thất, nhưng chìa khóa chỉ chưởng môn mới có, thành ra mới định tìm cách đoạt lấy ngôi chưởng môn. Nhưng ông tự biết võ công không địch nổi Tiêu chưởng môn, biết được Lục âm địch có tác dụng với bán yêu, liền mượn cơ hội điện giám không phòng bị với mình, điện giám lại là người ‘tam bôi đảo’, nhiều lần chuốc say điện giám, ăn trộm chìa khóa địa cung đi lấy Lục âm địch. Ban đầu ông định không chế Xích phong tứ dực xà, để bọn Hoàn Lan lấy được bảo vật khiến các kiếm đồng vào Ảo hải trong ngày mùng một, rồi bị Ảo điệp đả thương. Lần ăn trộm địch đó, ông gặp phải Ngọc Diện, cũng là ngày hoạt sâm chín, ông khiến chúng ngủ tiếp để Thục Sơn không phối chế được Cửu vinh hồi thiên đan, chưởng môn buộc phải vận công cứu người. Lúc tỷ võ, vì ông chuẩn bị trước, công lực khôi phục nhanh hơn người khác, sẽ dễ dàng lên ngôi chưởng môn, lấy được chìa khóa kiếm thất.”
Vẻ mặt Mục Hoảng tỏ vẻ thú vị, lần đầu tiên quan sát nó kỹ càng: “Đúng là tiểu nha đầu thông minh, ta vốn cho rằng sự tình bị các ngươi làm loạn chỉ vì xảo hợp, không ngờ ngươi hiểu rõ đến thế. Xem ra ta đánh giá quá thấp mấy tên nhóc các ngươi, nói xem, ngươi còn nhìn ra được gì nữa?”
Đường Mật vẫn không hiểu sao lại dính vào kế hoạch của Mục Hoảng, cũng như vì sao sau cùng lão lại từ bỏ việc tranh đoạt ngôi chưởng môn. Nhưng nó nhận ra lão dừng chân, nhìn nó có phần hứng thú, bèn vắt óc nghĩ ra gì đó kéo dài thời gian: “Ta biết ông không dám thật sự lấy Lục âm địch đi vì biết Mục điện giám có thói quen kiểu tra bảo vật trong địa cung, nếu để ông ấy biết chuyện Xích phong tứ dực xà, vạn nhất sinh nghi có kẻ cố tình thao túng yêu xà thì sẽ xem còn ‘Lục âm địch hay không. Nên ông bày bố mưu kế, hi vọng hơn hết là khiến mọi sự trông có vẻ ngẫu nhiên, không thể tìm ra chứng cứ. Lần nào ông cũng trả lại cây địch, còn cố tình mặc áo xám, dù ban đêm có bị bắt gặp thì đa số mọi người sẽ cho rằng đấy là Mục điện giám, đúng không?”
Mục Hoảng đến gần Đường Mật thêm một bước, thần sắc khó nhận ra là giận hay vui: “Tiểu nha đầu ngươi thật ra lai lịch thế nào?”
Đường Mật mắng thầm: bà cô ngươi xuyên việt về đấy, ngươi có biết xuyên việt là cái gì không hả, đại thúc cổ đại? Ngoài miệng lại nói: “Không nhớ, được tông chủ Cố Thanh Thành đưa từ trong núi về.”
Mục Hoảng cười ha hả: “Nếu đúng thế thì thật ý trời không cho Hoảng này thành đại sự.” Đoạn lại nhìn Mục Hiển: “Nhất định ngươi lấy làm lạ sao ta lại bỏ ý tranh đoạt ngôi chưởng môn?”
“Đúng, vì sao? Hại ta lúc đó cho rằng mình suy đoán nhầm lẫn gì đó.” Đường Mật nói: “Đằng nào cũng chết, để ta chết mà không mơ hồ.”
“Được, để cho ngươi hiểu rõ, lúc ngươi học binh pháp, Diêm Giai Chi có cho các ngươi biết là trong thiên hạ không có tướng quân nào chiến thắng mãi không?”
“Vì dù tính toán thế nào cũng không tính hết được bất ngờ.”
“Đúng, bất ngờ.” Mục Hoảng hơi cảm thán: “Bất ngờ thứ nhất, ta không ngờ trong đàn Xích phong tứ dực xà lại có một con mang ngọn đèn Ma La vũ, càng không ngờ các ngươi vừa nếm mùi với yêu xà mà lại dám vi phạm lệnh cấm. Kết quả, vốn ta hi vọng việc về Xích phong tứ dực xà chỉ thu hút chú ý của kiếm đồng chứ không phải điện giám của các ngươi, nhưng các ngươi thi triển Ma La vũ trong lúc biểu diễn sư hí, thành thử chưởng môn cũng chú ý. Như thế, nếu liên kết các việc lại, rất có thể mọi người sẽ sinh nghi.” Đường Mật coi như đã hiểu, thầm nhủ nếu Mục Hoảng vì thế mà tức giận, tung một chưởng giải quyết nó thì thật oan uổng.
“Bất ngờ thứ hai, dù thế nào cũng là ta tính sai. Vốn ta tưởng để Tư Đồ Thận lấy cắp Cửu vinh hồi thiên đan của cha hắn rồi thì Lý Tam sẽ dễ dàng lấy cắp. Ai ngờ Tư Đồ Thận lỗ mãng như vậy, tùy tùy tiện tiện sử dụng mất, kết quả nhân lúc lễ thọ Đọa Thiên, Ngự Kiếm đường vắng người, Lý Tam ba lần vào lấy trộm Cửu vinh hồi thiên đan mà không có. Tiểu nha đầu, ngươi không hẳn nói đúng hết, tối hôm lễ thọ ta lấy cắp Lục âm địch vì tạm thời không muốn hoạt sâm xuất hiện, thứ hai là để một kiếm đồng đi đơn lẻ, đánh thức hoạt sâm quanh khu vực kiếm đồng đó tìm rồi hoạt sâm bị tiếng ca dụ ra, ta sẽ phối chế được thuốc. Tiếc là những việc đó đều bất đắc dĩ, cướp sâm trộm thuốc như thế quá nổi bật. Thành ra ta cân nhắc mãi, cho rằng như vậy sễ bị sinh nghi, sau cùng đã bỏ cuộc.” Mục Hoảng lại hỏi Mục Hiển: “Ngươi nói xem ta lo lắng có thừa không? Từ lúc tỷ võ chưởng môn là ngươi đã phòng bị ta?”
Mục Hiển gật đầu: “Không sai, tuy không biết là ai đang giở trò nhưng ta cũng có bố trí. Chỉ là ngươi xử lý hay lắm, cố ý khiến Hoàn Lan nhìn thấy người áo xám, nên lúc biết kết quả tỷ võ, thật sự ta hơi nghi ngờ chưởng môn.”
Mục Hoảng mất hứng với Đường Mật, lại tiếp lời với Mục Hiển: “Cuối cùng ta thuyết phục được Tôn Loan, bằng không phải giết mấy kiếm đồng này để trút hận. Ngươi xem, đáng tiếc biết bao, nếu không vì những việc đó thì mưu đồ của ta đã thuận lợi hoàn thành, hiện tại chúng ta cũng không phải thế này.”
Mục Hiển đáp dứt khoát: “Ngươi sai rồi, sau cùng vẫn sẽ thế này. Dù ngươi dựa vào thân phậm chưởng môn thuận lợi lấy được Huyết Ảnh lưu ly, ta cũng sẽ không để ngươi thoải mái giết chóc. Ngươi biết rõ Đọa Thiên đại nhân chế tạo ra Huyết Ảnh lưu ly có công dụng giám định ai mang ma huyết trên mình nhưng ngài vẫn cất nó đi cũng chỉ vì không muốn kẻ vô tội bị đồ sát. Ngươi làn thế lẽ nào không phải là Ma vương? Đừng đem chiêu bài trừ ác giúp thiện ra làm cái cớ gây dựng vây cánh, như thế thì ngươi ngụy quân tử đến nực cười.”
Cả đời Mục Hoảng hận nhất nghe đến hai từ Ma vương, liền nổi giận: “Ngươi và Tiêu Vô Cực cứ ôm lấy mớ lý lẽ cổ hủ đi, rõ ràng ngươi thấy chuyển thế của Đọa Thiên đã chết, hai năm rồi thì còn kỳ vọng gì? Ngươi chống mắt lên mà xem, kết giới ở dãy bậc đá yếu đi rồi, giờ cả ta và ngươi đều mở được. Còn nữa, ngươi có cảm thấy không, sức mạnh ở địa cũng cũng yếu đi. Ngươi không hiểu hả, cứ thế này, thế giới sẽ biến đổi. Hôm nay ta phải làm thế, dù là ngươi chặn ta cũng chỉ có đường chết.”
Dứt lời, kiếm của Mục Hoảng được tuốt ra, đâm vào gương mặt y hệt mình với khí thế dời non lấp bể.
Đấy là lần thứ hai trong đời Đường Mật được thấy cao thủ giao đấu. So với lần này, tỷ võ chưởng môn khác nào cuộc biểu diễn điểm tới là dừng. Nó xem hai cao thủ lao qua lao lại vun vút trong thông đạo không lấy gì làm rộng rãi, kiếm phong va nhau chan chát, kiếm khí lạnh lẽo ràn rạt tỏa ra, mới hiểu hóa ra cao thủ liều mạng giao đấu là thế này. Mỗi chiêu công ra đều quyết đoán, phảng phất không cần lối rút lui, chỉ cần một chiêu là chế ngự được địch thủ, một khi bị chặn lại thì chiêu thức sắc bén cực độ đó lại nháy mắt đã biến đổi, hoặc công hoặc thủ, hoàn toàn không ngưng trệ.
Đang lúc nó bị trận đấu giữa hai đại cao thủ thu hút hết tâm thần, vô ý nhìn thấy một thân ảnh vẫn co rúm ở góc tường động đậy, thầm nhủ không ổn, lớn tiếng gọi: “Điện giám cẩn thận.”
Nhưng đã muộn, cơ hồ cùng với tiếng kêu của nó, nhuyễn kiếm của Lý Tam đâm vào bụng Mục Hiển. Gương mặt đầy huyết quản nổi vồng lên hiện rõ nụ cười xiểm nịnh, nói với Mục Hoảng: “Tông chủ, tiểu nhân…”
Mục Hoảng không đợi hắn nói hết, vả ngay một cái đích đáng vào mặt hắn, Lý Tam ngồi phệt xuống, máu cùng hai cái răng phun ra. Tiếng gầm giận dữ của Mục Hoảng vang vọng trong thông đạo: “Sao ngươi dám đả thương hắn, sao ngươi dám?”
Lý Tam co rúm người lùi lại, lẩm nhẩm giải thích: “Tiểu, tiểu nhân muốn giúp tông chủ.”
Mục Hoảng chưa tan cơn giận, trường kiếm run rẩy chỉ vào ngực Lý Tam, rít lên: “Ngươi là kẻ nào, trước mặt ta ngươi còn chưa có tư cách cầm kiếm, trên đời chỉ mình ta có tư cách giết hắn.” Lão nhìn thấy ngực Lý Tam ướt đẫm, vì áo bào màu đen nên thoạt nhìn khó thấy, liền chỉ mũi kiếm vào nơi gồ lên trên ngực hắn, chất vấn: ‘Việc gì hả, Huyết Ảnh lưu ly đâu?’
Truyện "Thục Sơn Thiếu Niên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lý Tam cúi đầu, nhận ra ngực ướt đẫm, hoảng hốt móc ra một viên lưu ly có vết nứt ngoằn ngoèo trên bề mặt, dịch thể đỏ lòm từ trong viên lưu lưu theo đó chảy ra. Hắn hoảng sợ, vội móc một viên khác ra, cũng vân như thế, móc liền năm viên mà không viên nào còn nguyên. Hắn biết có xem nữa cũng vô dụng, liền ngẩng lên ấp úng: “Tông, tông chủ, tiểu, tiểu nhân bị chúng làm ngã hai lần, tiểu, tiểu nhân…”
Lý Tam nhắm mắt, cho rằng Mục Hoảng không tặng cho hắn một chưởng thì cũng một kiếm vào ngực, ai ngờ Mục Hoảng ngửa mặt cười ta, âm thanh vọng mãi không dứt trong thông đạo.
Hồi lâu, y tắt cười, nhìn người áo xám ngồi dưới đất: “Ngươi nói đi, ta tính toán mọi bề, nào ngờ trời không chiều ta, lẽ nào thiên hạ này sẽ biến đổi?”
Dứt lời, y vung kiếm định chém Lý Tam: “Để hắn bồi táng ngươi, coi như đã tận tình.”
Mục Hiển đã điểm huyệt chỉ huyết, nhưng bị thương vào chỗ yếu hại, lão không dám động đậy, chỉ khẽ nói: “Hà tất như thế, ngươi biết chắc hắn không sống được mấy hơi nữa.”
Vì trọng thương nên giọng Mục Hiển trầm hẳn, nhưng trong thông đạo nhỏ hẹp này, ai cũng nghe thấy rõ ràng. Giọng nói từ tốn, hơi ngập ngừng đó cất lên: “Dấu ấn màu vàng trên huyệt thái dương ấy là gì? Là pháp thuật của tà ma, nghe nói Ma vương từng dùng để khiến sức mạnh của một người bộc phát trong thời gian ngắn, rồi sẽ chết ngay.”
Mục Hiển nói ra những lời này mà không nhìn ai, nhắm mắt lại như đang dưỡng thần. Lý Tam lại run lên, đổi hẳn tư thế co ro thành nhìn Mục Hoảng chằm chằm, lớn tiếng: “Tông chủ, không phải ngài bảo rằng pháp thuật đó để giúp tôi gia tăng công lực sao?”
Mục Hoảng thu kiếm lại, nhìn Lý Tam, khóe môi hiện rõ nụ cười trào phúng: “Không sai, để tăng công lực cho ngươi, chẳng phải thế sao? Bằng không ngươi xuất được nửa chiêu sao? Không đáng là đối thủ của mấy kiếm đồng này.”
“Nhưng chết thật nhanh là thế nào?” Giọng Lý Tam hơi khàn đi.
“Trên đời có được tất có mất, lấy đâu ra sức mạnh tự nhiên mà có. Nếu trách thì trách bản thân ngươi vô dụng, lúc thi triển pháp thuật, ta đã bảo ngươi chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng sử dụng.”
Đường Mật thấy ánh sáng khác lạ lóe lên trong mắt Lý Tam, liền máy động, hiểu rằng Mục điện giám nói ra những lời đó nhằm ly gián, Lý Tam chính là hy vọng sống sót duy nhất, nó bèn lớn tiềng: “Đừng nói láo rằng ngươi thi thố pháp thuật nhằm giúp hắn vạn nhất gặp kẻ địch, khó lòng chống cự thì giở sát chiêu ra. Với ngươi thì chỉ cần hắn lấy được Huyết Ảnh lưu ly là đủ, hắn chẳng qua là con cờ ngươi muốn vứt lúc nào thì vứt. Cái gì mà nổi danh giang hồ, chẳng qua là lời phỉnh nịnh ngươi mớm cho hắn mà thôi.” Lý Tam nghe thế, không hiểu lấy đâu ra sức mạnh, lê cái chân bị thương, nhảy bật lên lao vào Mục Hoảng.
Mục Hoảng vung kiếm gạt nhát kiếm của Lý Tam, không thèm giải thích, lật cổ tay đâm địch thủ. Kiếm pháp của Lý Tam cách lão cả ngàn dặm nhưng lúc đó sức mạnh của hắn vô tận, hoàn toàn theo lối đồng quy vu tận, liền ba chiêu mà Mục Hoảng không thể lấy được mạng hắn.
Đường Mật đứng ngoài xem nóng lòng, lén đến cạnh bên Mục Hiển: “Điện giám, Lý Tam hình như không thể thắng được.”
Mục Hiển mở mắt, bình tĩnh nói: “Tận lực mà thôi, sau đó phải trông vào mệnh trời.”
Trong lòng chìm hẳn xuống, hơi hướm tử vong đang đến gần liên tục tràn tới. Nó nhớ lại vừa nãy còn tỏ vẻ anh dũng nói: “Bước qua xác ta đã.” Nhưng lúc đó, vì nghĩ đến Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đã chết, toàn thân nó như bốc cháy, cái chết hình như chỉ là vung đao sao cho thống khoái, không phụ sát na huy hoàng của tuổi trẻ. Còn bây giờ, nó trầm tĩnh lại, khi tử vong đến gần, xòe đôi cánh đen khổng lồ ra mà nó chỉ biết trơ mắt chờ đợi, trái tim nó nghẹn lại, run rẩy không ngừng.
Ngay lúc đó, khí lạnh quen thuộc dâng lên trong lòng nó.
Nguy hiểm, có nguy hiểm gì đó, trực giác cảnh cáo nó cần phải đi ngay, cũng như hai lần trước xuất hiện cảm giác này.
Nó kinh hoảng ngẩng nhìn hai người đang quyết đấu, trường kiếm của Mục Hoảng vạch qua yết hầu Lý Tam, máu văng tung tóe thành một đường cong rực rỡ trên không. Thân thể Lý Tam đổ xuống như cây chuối bị dao phạt, liên tục co rút rồi biến thành một cái xác khô đen xì, lặng lẽ nằm trong lớp áo choàng đen.
Nhưng nó kiếm pháp kịp sợ hãi, sát ý thân thuộc lại giáng lâm. Nó nhìn quanh đấy, một thân ảnh to lớn đứng ở trong thông đạo. Là một võ tướng không đầu, mình mặc khôi giáp rách nát, toàn thân đầy vết thương.
“Thi vương.” Nó ré lên, hoảng hốt hỏi Mục Hiển: “Điện giám, sao Thi vương lại ở đây?”
Yêu vật xuất hiện ở đây hình như cũng nằm ngoài dự liệu của Mục Hiển, lão ngẫm nghĩ rồi đáp: “Địa cung không phải do Đọa Thiên đại nhân xây dựng mà là di tích của người xưa, rộng hơn ngươi tưởng tượng nhiều, trong đó có những nơi chúng ta chưa từng biết tới rất có thể ẩn tàng yêu vật. Đọa Thiên đại nhân dùng phép thuật bảo vệ khu vẹc Ngự Kiếm đường, rồi gắn huỳnh thạch lên tưởng chiếu sáng. Giờ như ngươi cũng biết sức mạnh của đại nhân để lại đã yếu đi, yêu vật này có lẽ đã xuyên qua được kết giới.”
Đường Mật nhớ lại lần đầu tiên xuất hiện cảm giác này tại giờ học pháp thuật, lúc đó nó hoài nghi yêu vật đang lang thang gần Trí Mộc điện, liền nói: “Chắc yêu vật đã lang thang quanh đây lâu rồi.”
“Sao lại nói thế?”
Đường Mật biết có những chỗ không giải thích được, đáp hàm hồ: “Cảm giác.”
Mục Hoảng chỉ kiếm vào Thi vương: “Ma tướng Thi vương, hừ, giờ yêu vật cỡ này cũng vào địa cung được mà các ngươi vẫn cứ ôm lấy di huấn của Đọa Thiên đại nhân, nực cười thật.”
Thi vương rõ ràng là yêu vật không có tai mắt, nhưng hình như nghe rõ, quay sang Mục Hoảng rồi lao bổ tới như Thái Sơn áp đỉnh.
Đường Mật nhìn chăm chăm Mục Hoảng và Thi vương đang giao đấu, lần đầu tiên không biết nên hi vọng bên nào thắng, hơn nữa theo tình hình thật sự không thể phán đoán ai sẽ nở nụ cười thắng lợi. Nó cảm giác rằng Thi vương này lợi hại hơn Thi vương nó và các đồng bạn gặp trong Ảo hải không chỉ mười lần. Lúc mới thấy Thi vương, đầu óc nó lóe lên ý nghĩ: yêu vật này sao lại đến đây? Nhưng khí thế và sức mạnh kinh nhân của yêu vật thể hiện ra với Mục Hoảng, ấn tượng từ mấy tháng trước của nó có mơ hồ hơn nữa thì cũng xác định được: Thi vương nó gặp lúc đó không thể hung mãnh thế này.
“Đường Mật, ngươi cử động được hả?” Mục Hiển vừa chăm chú quan sát chiến cục, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Có thể.”
“Ngươi lén lại đây, cầm kiếm lên chuẩn bị. Hiện tại ta không thể động võ nhưng vẫn còn sức thi thố đôi chút pháp thuật. Chúng ta chờ thời cơ, lần này phải một đòn trúng ngay.”
Đường Mật quỳ dưới đất, từ từ lần đến chôc Vị Sương kiếm bị nó cắm vào đầu gối Lý Tam, giờ lăn lóc dưới đất. Cầm được kiếm vào tay, nó tự nhủ: “Lần này dù giết người hay yêu quái thì nhất định phải ra tay.”
Lúc nó ngẩng lên quan sát trận chiến, chợt phát hiện cục diện căng thẳng vừa nãy đã biến thành Mục Hoảng đang yếu thế. Nó biết Mục Hoảng là tông chủ Kiếm tông, kiếm pháp ảo diệu đến độ thiên hạ không mấy ai sánh được, còn được nghe Hoàn Lan nói rằng bội kiếm Phá Giáp của lão là chí bảo hiếm có, tự phá được thuật phòng ngự. Nó cho rằng trận này lão sẽ thắng, ai ngờ trường kiếm của Mục Hoảng chém vào hai tay Thi vương lại không mảy may sứt mẻ.
Mục Hoảng cũng cho rằng Phá Giáp có thể thuật phòng ngự, kiếm pháp thiên hẳn về bá đạo, thích công hơn thủ, mỗi khi gặp kẻ không đủ khả năng phòng ngự, chỉ đơn thuần lấy kiếm phòng ngự, lấy kiếm đấu với kiếm thì phần thắng nghiêng về lão nhiều hơn. Nhưng hôm nay đụng phải yêu vật phòng ngự cực độ như Thi vương, kiếm của Mục Hoảng không chỉ không đả thương được mà còn bị lối đánh hoàn toàn chỉ công không thủ của yêu vật dồn ép càng lúc càng bị động.
Đường Mật vừa quan sát vừa nghĩ: Đây là lần đầu tiên Mục tông chủ phải phòng ngự. Sở trường của lão hoàn toàn bị áp chế, thật sự gặp phải khắc tinh rồi. Nó nhớ lại lâu rồi từng cùng Bạch Chỉ Vi đọc được trong sách rằng Thi vương là khắc tinh của thuật phá giáp, đúng là ông trời an bài khắc tinh của Mục Hoảng ở đây. Ý nghĩ đó lướt qua đầu óc, không hiểu sao, nó lại thấy không ổn, nhưng trận đấu đang đến hồi lâm ly, no không kịp nghĩ thêm đã hoàn toàn bị trận đấu sinh tử thu hút tâm thần.
Càng đấu lâu, thế yếu của Mục Hoảng càng lộ rõ, y phục lão có hai chỗ bị Thi vương xé rách, nhiều nơi trúng quyền. Đường Mật không khỏi nhìn sang Mục Hoảng, thầm nhủ: Điện giám nhất định nhìn rõ dấu hiệu bại trận của đệ đệ, ông ta định thế nào? Nhưng gương mặt Mục Hiển bình tĩnh như mặt biển, dù dưới đáy cuồn cuộn nhiều dòng chảy, bề mặt vẫn bình tĩnh.
Sau hơn ba trăm chiêu, thời khắc quyết định đã tới.
Mục Hoảng đã hơi mệt mỏi không phòng thủ kịp, ngọn quyền của Thi vương quét tới, bịch một tiếng đập vào đầu lão, trong tích tắc, cái đầu rời khỏi thân thể, đập vào bậc đá trong thông đạo, lăn thêm mấy vòng, huyết dịch đỏ lòm phun khỏi cổ như mưa trút xuống.
Thân ảnh đen ngòm gục xuống.
Thi vương quay lại nhìn Đường Mật, nó đột nhiên thấy rằng nếu yêu vật không có khuôn mặt biết biểu lộ này, nhất định sẽ nhìn nó với ánh mắt thù hận, khí lạnh dâng lên trong lòng buộc nó lùi lại mấy bước.
“Đường Mật, chỉ có một cách giết Thi vương. Yêu vật không phải không có mặt mà lấy vú làm mắt, lấy rốn thay miệng. Chốc nữa yêu vật quỳ xuống bất động, ngươi đâm thủng rốn rồi cắt yêu vật làm đôi, chém vào eo.” Mục Hiển lớn tiếng nói với Đường Mật.
Lúc đó nó mới phát hiện phía dưới lớp áo giáp rách rưới của Thi vương, ở vị trí hai vú và rốn quả nhiên có kẽ hở rất nhỏ, bị lớp giáp che đi nên không nhìn rõ. Nó lấy làm kỳ quái: Vì sao chốc nữa Thi vương sẽ quỳ xuống bất động?
Nó nhìn Mục Hiển đầy nghi hoặc, lão nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó, thoáng sau gương mặt lão dần biến hóa, nháy mắt đã hoàn toàn biến thành một nữ tử mỹ lệ.
Đường Mật gần như ngây ra, không phải vì lần đầu tiên nó thấy thuật biến thân, cũng không phải vì nữ tử được biến hóa ra quá đẹp mà vì đó là nữ tử nó từng thấy trong ngọn đèn đoạt được từ Xích phong tứ dực xà. Tuy dung mạo nữ tử trong đèn không rõ ràng nhưng nó khẳng định được hình dáng đó, phong vận đó nhất định là nữ tử đó, chỉ có thể là nàng ta.
Âm thanh áo giáp cọ vào nhau vang lên, Đường Mật ngoái nhìn, chỉ thấy Thi vương thiên hạ vô địch đột nhiên quỳ xuống.
Nó không kịp nghĩ vung kiếm đâm vào rốn Thi vương vốn không hề phòng bị rồi lại nhanh chóng xuất kiếm, xẻ yêu vật làm đôi. Thân trên Thi vương lắc lư, đổ sập xuống, thân dưới vẫn quỳ nghiêm trang, giữ nguyên tư thế kính cẩn.
Ma tướng Thi vương thiên hạ vô địch không kịp kêu lên, lặng lẽ siêu thoát hồng trần.
Đường Mật ngẩn ra một lúc mới nhẹ giọng hỏi đầy nghi vấn: “Điện giám, nàng ta là…”
Mục Hiển đã biến trở lại dáng vẻ vốn có, thần tình trịnh trọng gật đầu: “Đúng, nàng ta là Ma vương Hoa Tuyền, quân vương đời thứ mười tám của nước Triệu…”
Đường Mật không biết nên nói gì, lẩm bẩm: “Vậy, vậy Đọa Thiên đại nhân đã giết nữ nhân?”
Mục Hiển không nhìn nó, thản nhiên nhìn cái đầu giống hệt lão ở dưới đất, thong thả đáp: “Không phải, ngài giết địch nhân.”
Giọng nói không hề để lộ tình cảm, nhưng khí lạnh thấm vào lòng Đường Mật, thuận theo ánh mắt Mục Hiển, nó nhìn sang cái đầu, ý niệm mơ hồ từng lóe lên trong óc dần rõ ràng, hỏi: “Điện giám, thiên hạ có mấy Thi vương?”
Mục Hiển nhìn nó nghi hoặc, không hiểu sao lại hỏi thế: “Ma tướng Thi vương là yêu vật chí cường chí bá trong thiên hạ, tất nhiên chỉ có một.”
“Điện giám, có vật có sinh bệnh không? Vì nguyên nhân nào đó mà trở nên yếu ớt?” Nó nháy mắt, cố ra vẻ ngây thơ.
Mục Hiển không hiểu sao nó lại hỏi một câu không ăn nhập gì như thế, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Có thể vì bị người ta phong ấn sức mạnh, chứ sinh bệnh thì chưa từng nghe nói tới.”
“À, con biết rồi.” Đường Mật rủ làn mi dài, không nói gì nữa.
Sau rốt nó cũng khẳng định được một việc.
Cách đây khá lâu, Thi vương mà chúng gặp trong Ảo hải giờ đã gục ngã trước mặt nó.
Một việc còn lại, nó không thể khẳng định.
Tựa hồ có ai đó cố ý đem Thi vương khắc chế được Mục Hoảng vào địa cung, cũng như sắp sẵn đồ đao đợi tông chủ Kiếm tông.
Có khả năng đó không? Đường Mật nghĩ, hay là mình quá đa nghi?
Sát na cửa kiếm thất mở ra, Đường Mật hơi chùn bước, không phải là người đầu tiên bước vào. Nó theo Mạc Thất Thương đi vào, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói sang sảng: “Mạc điện phán, Đường Mật đâu? Tiểu cô nương thế nào rồi?”
Tim nó đập mạnh, lao vào gọi: “Đầu to, đầu to.”
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đang ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay Trương Úy để sau lưng Bạch Chỉ Vi, đang vận công liệu thương cho cô. Sắc mặt Bạch Chỉ Vi nhợt nhạt, hai mắt nhắm tịt. Đường Mật khẽ hỏi: “Chỉ Vi, sao rồi?”
Bạch Chỉ Vi khẽ nhếch khóe môi, sau rốt không nói gì. Mạc Thất Thương đặt tay lên mạch môn cô, nửa nói với Đường Mật, nửa với Tiêu Vô Cực ở sau lưng: “Tính mệnh không đáng ngại.”
Đường Mật và Trương Úy cùng thở phào, nhìn nhau cười ha hả.
Nụ cười sảng khoái đó khiến Tiêu Vô Cực cũng thoáng nở nụ cười: “Hai cô bé này nhất định phải lên Thuật tông dưỡng thương, tạm thời không về nhà.”
Lúc đó Đường Mật mới nhớ ra hôm nay ngũ đại điện thí toàn bộ kết thúc, các kiếm đồng được nghỉ xuân. Kỳ nghỉ này để chúng được về nhà gặp gỡ người thân trong độ xuân về, chỉ vì giao thông không thuận lợi nên dẫu đi ngựa hay xe cũng đều mất hơn tháng là bình thường, thành ra thời gian nghĩ lên tới hơn bốn tháng. Tháng Mười, khi trời chưa chuyển lạnh, các kiếm đồng khởi hành về nhà; tháng Ba, khi tiết trời ấm dần, chúng lại quay về Thục Sơn.
Đường Mật không có nhà để về, dịp nghỉ xuân càng khiến nó thương cảm, giờ biết có người ở lại cùng thì đâm vui mừng: “Không sao hết.”
“Vậy ta ở lại cùng các ngươi.” Trương Úy nói.
Đường Mật cười nheo mắt: “Không cần, có cha ở cùng với mẹ tại đây là được rồi.”
Trương Úy háy mắt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu. Đường Mật bật cười khanh khách trước dáng vẻ ngây ngô của gã, mãi đến lúc vết thương mới được buộc lại qua loa đau nhói lên, nó mới dừng lại, thở hồng hộc bảo: “Đầu to, sau này đừng tùy tiện gọi ta là cha nhé.”
Lúc đó Trương Úy mới nhớ lại mấy tháng trước gã trúng độc Ảo điệp, liền đỏ bừng mặt, không rặn được nửa câu.
Mạc Thất Thương lấy làm thú vị với hai cô bé, vô tình nhìn xuống bội kiếm của ba đứa, a một tiếng rồi khẽ nới với Tiêu Vô Cực: “Chưởng môn xem kìa.”
Tiêu Vô Cực thuận theo ánh nhìn của Mạc Thất Thương, thời sắc hơi động, mày nhíu lại.
“Phong sương vũ tuyết vụ, toàn bộ đều hiện thế rồi.” Mạc Thất Thương nói với âm thanh cơ hồ chỉ ông ta nghe được.
Không hiểu Tiêu Vô Cực có nghe thấy không, nhưng thần sắc trở nên bình tĩnh nghiêm túc, trịnh trọng nói với ba thiếu niên: “Các ngươi nghe cho rõ đây, việc hôm nay quan hệ trọng đại, tuyệt đối không được nói với ai, biết chưa?”
Câu nói đột ngột của Tiêu Vô Cực khiến Trương Úy và Đường Mật ngẩn ra rồi hiểu ra, đồng thanh: “Cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng môn.”
Tháng ngày dưỡng thương của Đường Mật trôi qua thư thái. Không chỉ Cố Thanh Thành sai tạp dịch đến phục vụ riêng nó và Bạch Chỉ Vi, hơn nữa còn cả Trương Úy, tạp dịch nam lúc nào cũng sẵn sàng chờ sai khiến. Kỳ thật nó và Bạch Chỉ Vi biết gã hai năm không về nhà, nhà gã lại ở nước Ngụy không hề gần Thục Sơn chút nào, vốn định bảo gã về mau, nhưng gã cố chấp muốn ở lại, nói là vạn nhất cần gã dùng nội lực liệu thương cho họ thì sao. Nói cho cùng đấy cũng là việc tốt với gã, qua lần này gã biết viên Diêu châu đỏ lấy được từ Xích phong tứ dực xà là dị bảo khôi phục nội lực, cộng thêm không hiểu gã nịnh nọt thế nào mà Phúc bá của Tùng uyển lại cho gã trước áo kiếm đồng thêu hoa văn Mộc và Hỏa màu vàng. Cả ngày gã mặc áo mới đi khắp nơi, miệng cười toe toét.
Có một hôm, thần tiên muội muội không thể chịu nổi cảnh Trương đầu to cả ngày đứng một chỗ vuốt ve cổ áo thêu hoa, liền nhướng mày bảo: “Đầu to, ngươi cưới vợ có con rồi hả?”
Trương Úy hồ đồ: “Không có.”
“Vậy đừng có cả ngày cười ngây ra đấy, dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hì hì hì hì.” Trương Úy vuốt đóa hoa thêu màu vàng trên cổ áo, không đáp. Gã thầm nhủ: Lấy vợ có con còn nhanh hơn thế này.
Chừng hơn nửa tháng, vết thương của Đường Mật và Bạch Chỉ Vi khỏi được bảy, tám phần, Trương Úy mới yên tâm về nhà. Đường Mật đang tính xem sau khi Bạch Chỉ Vi về nhà thì nó nên làm gì, Cố Thanh Thành chợt đến thăm.
“Đường Mật, lành lại rồi có chuẩn bị đi đâu không?” Y hỏi nó với giọng ôn hòa.
Lần này thụ thương, Đường Mật biết Cố Thanh Thành yêu thương nó hơn người khác, liền nửa đùa nửa nũng nịu: “Con là cô nhi không có nhà để về, chi bằng Cố tông chủ đưa con vào giang hồ chơi.”
Cố Thanh Thành cười: “Được thôi, đợi khi con khỏi hẳn sẽ hạ sơn.”
Đường Mật vỗ tay nhảy lên, vui vẻ vô cùng, trong lòng kêu to: “Giang hồ, ta đến đây.”
Quay vào trong nhà, nó thấy Bạch Chỉ Vi đang nhíu mày độc thư, liền hỏi: “Ai viết thư cho ngươi, gia đình hả?”
Bạch Chỉ Vi thở dài, đặt thư xuống: “Ai cũng biết ta bị thương ở đây, quả thật thần thông quảng đại. Cứ giục ta về. Chà, ở đây lâu rồi, càng lúc càng không muốn về.”
“Nghĩ về mặt tốt đi, cha mẹ có khi đang nhớ ngươi.”
“Thôi vậy, chắc cũng mấy việc đó. Không biết về rồi còn quay lại được không?” Bạch Chỉ Vi thoáng nét buồn.
Đường Mật nhìn gương mặt thanh tú của cô, chợt nhận ra qua mấy tháng, Bạch Chỉ Vi hoàn toàn không còn là trẻ nít mà hoàn toàn trở thành thiếu nữ. Qua năm nay cô sẽ đến tuổi mai mối, nó hiểu cô lo điều gì, liền tỏ vẻ hăng hái: “Đừng lo, ta cùng ngươi về nhà, đảm bảo ngươi về được sẽ đi được.”
Bạch Chỉ Vi nhìn gương mặt trẻ thơ của Đường Mật lộ ra nụ cười giảo hoạt, chợt hiểu ý nó, khóe môi mỉm cười: “Được, ta tin ngươi.”
Sau đó mỗi lần Đường Mật nghĩ đến việc nó vì hứng trí nhất thời mà bỏ lỡ cơ hội cùng Cố Thanh Thành du lịch giang hồ đều hối hận khôn cùng, nhưng vẫn y lời hẹn cùng Bạch Chỉ Vi về nước Sở.
Thục Sơn nằm ở vùng giáp ranh ba nước Ngụy, Triệu, Hàn nên phải đi qua cực nam nước Triệu mới đến được nước Sở. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ngồi xe ngựa, quan sát phong cảnh từ chốn thôn dã chuyển thành thị trấn đông đúc. Xe ngựa từ từ xuyên qua đám đông, một ý niệm chợt dâng lên trong lòng Đường Mật: Hiện giờ trên đời chỉ còn mình ta khả dĩ xác định trên mình có ma huyết hay không, lẽ nào việc này có liên hệ gì đến chuyện ta tới thế giới này?
Trong cỗ xe ngựa lắc lư, nó cứ ngẫm nghĩ mãi vấn đề đó, đoán xem tương lai có sự tình gì xảy ra bất ngờ, dần dần mí mắt sụp xuống.
Trong xe lặng ngắt, bên ngoài tiếng người xôn xao, hai thiếu nữ dần chìm vào mộng đẹp theo tiết tấu từ từ của nhịp lăn bánh xe. Cỗ xe vẫn tiến tới, đưa hai đứa vào tương lai không thể đoán trước.
Similar topics
» Thục sơn thiếu niên (chương 15)
» Thục sơn thiếu niên (chương 33-35)
» Thục sơn thiếu niên (chương 60)
» Thục sơn thiếu niên (chương 25)
» Thục sơn thiếu niên (chương 16)
» Thục sơn thiếu niên (chương 33-35)
» Thục sơn thiếu niên (chương 60)
» Thục sơn thiếu niên (chương 25)
» Thục sơn thiếu niên (chương 16)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết